Chương 3: Đi mua sắm

Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn ngay lập tức biến đổi.

Cảnh Đường Vân không có ở nhà? Em ấy đi đâu rồi?

Hắn ném cuốc sang một bên, vội vã quay về, mặc cho Lương thị vẫn đang đứng đằng sau mắng chửi không ngừng, lời nào lời nấy đều là đay nghiến Thừa Tuyển Doãn ích kỷ, không hiếu thuận, bỏ nhà trốn việc.

Thế nhưng đến khi mắng đến khản cả giọng cũng chẳng thấy ai trả lời, bà ta quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện Thừa Tuyển Doãn đã biến mất tăm, tức đến mức suýt ngã ngửa ra sau.

Người đâu rồi chứ!

Thừa Tuyển Doãn sải bước như gió, chưa về tới cửa đã thấy Cảnh Đường Vân đang xách một thùng nước chậm rãi bước đi. Hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới cầm lấy thùng nước trong tay cậu.

Cảnh Đường Vân bị giật mình, quay đầu lại thấy là hắn, hàng mi khẽ run, ngập ngừng nói: "Không phải mình đang ở ngoài ruộng sao?"

Thừa Tuyển Doãn thấy cậu cố ra vẻ bình tĩnh nhưng lại lộ rõ vẻ chột dạ, cố ý nghiêm mặt hỏi: "Đường ca nhi, lúc tôi đi, mình đã hứa với tôi điều gì?"

Cảnh Đường Vân cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn: "Tôi đâu có để bản thân mệt... chỉ một thùng nước thôi mà, không mệt nổi đâu."

Thừa Tuyển Doãn bật cười vì tức: "Mình còn tự hào nữa hả?"

Cảnh Đường Vân mím môi, cười ngượng, hai má đỏ ửng lên. Dáng vẻ đáng yêu ấy khiến hắn dù còn giận cũng không nỡ giận tiếp.

Về đến nhà, Thừa Tuyển Doãn đổ nước vào chum, thấy nước chưa đến một phần ba, ánh mắt hắn lóe lên.

Trong Hỗn Độn Thiên Thư có ghi lại một món đồ có thể dẫn nước suối về tận nhà, chỉ cần vặn nhẹ một cái là có nước chảy ra.

Nếu làm ra được thứ đó, sau này hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Dù sao, việc buôn bán đồ ăn hắn định làm sau này, thứ không thể thiếu chính là nước.

Cảnh Đường Vân thấy hắn nhìn chăm chăm vào chum nước không nói gì, tưởng hắn quên chuyện mình đi gánh nước rồi, nên rón rén đi vào nhà. Vừa bước vào, đã nghe thấy tiếng cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng lập tức tối hẳn.

Cảnh Đường Vân lạnh cả sống lưng, xoay người lại, ngước lên nhìn hắn đầy vẻ lấy lòng, khẽ gọi hắn: "Phu quân."

Thừa Tuyển Doãn thật ra sớm đã hết giận, nhưng hắn biết lần này phải cho cậu một bài học, nếu không sau này cậu còn dám giấu hắn mà không biết quý trọng thân thể mình nữa.

Đường ca nhi chỉ cảm thấy ánh mắt hắn lúc này như dã thú hung hăng thèm ăn thịt người, khiến người ta run rẩy.

Khi hắn cúi người tới gần, cậu càng không dám nhúc nhích, bộ dạng ngoan ngoãn như vậy lại càng khiến hắn muốn trêu ghẹo thêm một chút.

Ánh sáng ngoài trời len lỏi qua khe cửa gỗ hắt vào, Cảnh Đường Vân mềm nhũn ngã vào lòng hắn, hơi thở dồn dập, khe khẽ cầu xin: "Em không dám nữa... phu quân..."

Trời còn sáng thế này, sao hắn lại có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy...

Rõ ràng đêm qua còn lạnh lùng với cậu đến vậy...

Thừa Tuyển Doãn dùng ngón tay cái vuốt nhẹ môi cậu, giọng khàn khàn kìm nén: "Lần sau mà còn thế nữa, tôi sẽ không dễ bỏ qua như vậy đâu."

Cảnh Đường Vân gục đầu vào ngực hắn, ra sức gật đầu, xấu hổ đến mức không dám mở miệng nói thêm lời nào.

Cậu cứ nghĩ tối đến, hắn sẽ làm gì đó với mình, nhưng dưới ánh trăng nhàn nhạt, phu quân chỉ ôm cậu trong lòng, như dỗ dành trẻ con mà vỗ lưng, thì thầm ru ngủ.

Cảnh Đường Vân bồn chồn, cố lấy dũng khí hỏi nhỏ: "Phu quân không muốn có con sao?"

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn bỗng chốc tối sầm, nhưng vẫn cố nhịn xuống, ôm chặt cậu hơn: "Mai còn phải dậy sớm, mình chịu không nổi đâu, ngoan."

Tim Cảnh Đường Vân nóng lên, cảm xúc lạ lẫm dâng đầy, không nhịn được hôn nhẹ lên cằm hắn một chút rồi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, không cho hắn cơ hội phản ứng.

Thừa Tuyển Doãn khựng lại, lồng ngực rung nhẹ, cười khẽ đầy nuông chiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!