Giữa trưa nắng gắt, Thừa Tuyển Doãn đánh xe bò trở về làng, Cảnh Đường Vân ngồi cạnh hắn, còn Trần Nhiễu Bình thì nằm trên xe.
Dân làng thấy Thừa Tuyển Doãn đưa về một người lạ, ai nấy đều tò mò kéo tới xem.
Mục thị bực dọc hỏi: "Đây là ai thế? Đừng có mang người không rõ lai lịch về nhà đấy nhé?"
Thừa Tuyển Doãn không quay đầu lại, chỉ hờ hững đáp: "Nô lệ mới mua."
Chuyện này là hắn đã bàn bạc với Trần Nhiễu Bình. Nếu Trần Nhiễu Bình muốn sống ở trong làng, nhất định phải có một thân phận hợp pháp.
Mọi người ồ lên:
"Ghê gớm thật đấy! Thằng nhóc Thừa Tuyển Doãn mà cũng mua được nô lệ cơ à?"
"Nô lệ không phải là thứ chỉ nhà giàu mới dám mua hay sao? Khặc khặc khặc! Thật là nở mày nở mặt!"
Sắc mặt Mục thị xanh mét, nghiến răng nói: "Nhà giàu cái gì mà nhà giàu? Nhà nào chứ nhà đấy thì chỉ có mỗi một mẫu đất bạc màu thôi! Toàn làm bộ làm tịch!"
Mọi người nghe vậy cũng im bặt, ánh mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Đúng thật, gần đây Thừa Nhị lúc thì mua bò, rồi lại sửa nhà, họ suýt chút nữa quên mất hắn là người ít ruộng nhất trong làng.
"Thằng này đúng là không biết tính toán cuộc sống gì cả."
"Haiz... cũng phải thôi, không có trưởng bối sau lưng."
Trong mắt họ, ruộng đất là biểu tượng cho tài sản. Có tiền mà không mua ruộng lại đi tiêu vào những thứ này, chẳng khác gì kẻ ngốc.
Cảnh Đường Vân nghe họ bàn tán, liền quay đầu hỏi Thừa Tuyển Doãn: "Phu quân, mình có muốn mua ruộng không?"
"Sang năm mua." Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống, "Năm nay không được."
Trời cao đã cho hắn cơ hội biết trước tai họa sắp xảy ra, hắn sao có thể làm ngơ? Một là không đành lòng, hai là muốn tích đức cho Cảnh Đường Vân.
Đời luôn có nhân quả, hắn không biết vì sao mình được sống lại, nhưng hắn hy vọng trời cao có thể vì những việc thiện kiếp này mà phù hộ cho Cảnh Đường Vân cả đời bình an.
"Vâng." Cảnh Đường Vân không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.
Về đến nhà, Thừa Tuyển Doãn sắp xếp cho Trần Nhiễu Bình ở tạm trong nhà kho.
Không phải hắn cố ý khắt khe, mà là trong căn nhà thuê dưới núi này đã không còn phòng nào trống nữa.
Trần Nhiễu Bình cũng hiểu điều đó, nằm trên chiếc chăn bông mới mà Cảnh Đường Vân mua cho, cắn răng chịu đựng cách bôi thuốc thô bạo của Thừa Tuyển Doãn. Sau một hồi đau đến mức suýt ngất, cuối cùng y không nhịn nổi nữa mà nói:
"Hay là để tôi tự sinh tự diệt cho rồi..."
Thừa Tuyển Doãn hỏi ngược lại: "Ngươi muốn lãng phí thuốc mà Đường ca nhi đã cất công rời khỏi ta để mua à?"
Trần Nhiễu Bình: "......" Cái đó mới là trọng điểm à?!
Bôi thuốc xong, Thừa Tuyển Doãn đang định rời đi thì Trần Nhiễu Bình gọi lại: "Huynh muốn tôi làm gì?"
Thừa Tuyển Doãn cứu y, tất nhiên không thể không có mục đích gì.
"Mua gạo." Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn sâu thẳm, "Đi đến Cầm Châu, mua thật nhiều gạo về."
Hắn không thể chống lại thiên tai, nhưng ít nhất có thể ngăn chặn nhân họa.
Sắc mặt Trần Nhiễu Bình xám lại: "Phụ thân tôi chết trong tay Ốc Dữ, huynh nghĩ mình có mấy cái mạng mà đối đầu với hắn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!