Sáng sớm hôm sau, Thừa Tuyển Doãn đưa Cảnh Đường Vân lên huyện, đi thẳng đến quán ăn Đa Dư.
Quán Đa Dư vừa mở cửa, đại sảnh đã chật kín người. Tiểu nhị tươi cười đón khách, vừa nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn thì sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu hô lớn lên lầu: "Chưởng quầy! Thần tài gia đến rồi!"
Thừa Tuyển Doãn & Cảnh Đường Vân: "..."
Hách Đa Dư lộc cộc chạy từ trên lầu xuống, vừa thấy Thừa Tuyển Doãn, chưa kịp mở miệng đã cười toét miệng: "Sáng nay ta vừa nghe chim khách hót, liền đoán thế nào cũng có khách quý đến."
Hắn vừa nói vừa dẫn hai người lên lầu: "Nào nào nào, lên lầu ngồi!"
Thừa Tuyển Doãn dắt tay Cảnh Đường Vân bước theo, vừa đi vừa thấy cậu cứ chằm chằm nhìn sang bên trái, liền gọi: "Đường ca nhi?"
Cảnh Đường Vân hoàn hồn, cau mày lắc đầu: "Không có gì đâu."
Cậu có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng khi nhìn lại thì lại chẳng thấy ai cả.
Lên đến lầu trên, Hách Đa Dư đã không chờ nổi mà nói luôn: "Nếu hôm nay cậu không đến tìm, ta cũng định tìm cậu rồi!"
Thừa Tuyển Doãn nghi hoặc nhìn sang, Hách Đa Dư cười hì hì: "Chè mè đen, cậu còn không?"
Lần tiểu nhị mang nó về, hắn vốn chẳng để ý, dù sao thứ ấy đen thùi lùi, trông chẳng ngon lành gì. Thế nhưng đêm ấy hắn trực ở nha môn, đói đến mức bụng réo liên hồi, lại lười ra ngoài giữa gió lạnh mua đồ ăn, mới nhớ đến cháo mè đen.
Hắn làm theo cách tiểu nhị chỉ, ngâm một chén, mùi thơm suýt nữa khiến hắn ngất ngây, ăn một muỗng vào thì mềm mịn, ngọt thơm, nếu không phải ăn một chén đã no, hắn thật muốn pha thêm mấy chén nữa.
Món ngon như vậy, lại tiện lợi, chắc chắn không lo ế hàng!
"Nếu huynh thích, bao nhiêu ta cũng cho." Thừa Tuyển Doãn ngừng một chút, nói thêm: "Nhưng thứ này, không bán."
Chè mè đen còn có dụng ý khác.
Cảnh Đường Vân giải thích: "Khi phu quân làm món này, cũng không giấu giếm người trong thôn."
Hách Đa Dư tiếc hùi hụi, song vẫn chắp tay, "Thừa huynh thật trọng nghĩa."
"Không dám nhận." Thừa Tuyển Doãn hơi trầm mặt, nói vào chính sự: "Lần này ta đến là có chuyện muốn nhờ huynh giúp một tay."
Hách Đa Dư lập tức nghiêm túc: "Huynh cứ nói."
Thừa Tuyển Doãn kể sơ qua chuyện của Hùng Đậu, rồi hỏi: "Chưởng quầy của quán Hảo Ngộ Kiến là người thế nào?"
Sắc mặt Hách Đa Dư trầm xuống, lắc đầu, Thừa Tuyển Doãn hiểu ý. Hắn lại hỏi: "Có dễ đối phó không?"
"Gã thì dễ đối phó." Hách Đa Dư lại lộ vẻ khó xử, "Nhưng người phía sau gã thì không."
Hắn giải thích: "Tầm Du đó chỉ là chưởng quầy của Hảo Ngộ Kiến, nhưng chủ thực sự của quán là em ruột của tri huyện, Ốc Dữ. Nửa số sản nghiệp trong huyện Sơn Hương đều thuộc về hắn."
Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn càng thêm nặng nề, hỏi: "Người của Ốc Dữ có dùng đến nước xốt không?"
Hách Đa Dư hơi đổi sắc: "Không có."
Thứ như nước xốt, hữu dụng như vậy, Ốc Dữ không lý nào không động lòng. Nhưng cho đến giờ gã vẫn chưa có động tĩnh. Vậy thì, hoặc là còn đang chờ thời cơ, hoặc là định dùng thủ đoạn khác để đoạt lấy.
Với hiểu biết của hắn về Ốc Dữ, khả năng thứ hai cao hơn nhiều.
Hách Đa Dư hạ thấp giọng: "Thừa huynh đệ, tri huyện bản tính háo sắc, hậu viện thiếp thất thành đàn, chỉ có một đôi con trai con gái do chính thất sinh ra là được cưng chiều nhất."
Chức tri huyện mỗi năm chỉ có bổng lộc chính thức năm mươi sáu lượng bạc.
Ngón tay Thừa Tuyển Doãn nhẹ gõ lên mặt bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!