Sắc mặt của Thừa Tuyển Doãn dịu đi, đang định kéo Đường ca nhi vào sân thì bị Cảnh Mỹ Hạnh chắn đường. Biểu cảm Cảnh Mỹ Hạnh vặn vẹo: "Ngươi cố ý lừa ta!"
Đường ca nhi mỉm cười nhàn nhạt: "Đúng vậy."
Cậu vui vẻ hỏi: "Tôi rất tò mò, cô đã thuyết phục Vân ca nhi từ hôn thế nào, có thể nói cho tôi biết không?"
"Cảnh Đường Vân!" Cảnh Mỹ Hạnh gần như gào lên trong cơn suy sụp.
Cô bị đùa giỡn rồi ư? Lại bị Đường ca nhi đùa giỡn!
Vì để Vân ca nhi đồng ý từ hôn, cô ta đã tiêu hết toàn bộ tiền riêng để tìm cho Vân ca nhi một mối hôn sự tốt hơn! Đó là tiền hồi môn cô đã dành dụm suốt hơn mười năm qua!
Thừa Tuyển Doãn liền kéo Đường ca nhi ra sau lưng, lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì thì cút."
Cảnh Mỹ Hạnh tức đến toàn thân run rẩy, hận không thể xé xác Đường ca nhi, nhưng cô ta không thể làm vậy. Cô ta vẫn còn quan tâm đến thanh danh của mình, không thể ra tay với Đường ca nhi giữa thanh thiên bạch nhật.
Thừa Tuyển Doãn đẩy cửa, bảo vệ Đường ca nhi bước vào sân, không nghỉ ngơi lấy một chút liền vội vàng chui vào bếp làm việc.
Con thao thiết nhỏ giãy khỏi người Đường ca nhi, đi lòng vòng khắp sân như đang tuần tra lãnh địa, rất nhanh liền chiếm được cảm tình của bọn người Đàm ca nhi.
Đường ca nhi giấu kỹ vỏ trứng của thao thiết, sắp xếp cho Đàm ca nhi xử lý các loại gia vị như hoa tiêu vừa hái xuống, sau đó lại rửa sạch hồng quả tử chia cho mọi người.
Nam thị nhận lấy hồng quả tử, cất vào trong ngực. Thấy vậy, Đường ca nhi lại đưa thêm một quả nữa cho nàng ta. Nam thị từ chối: "Không cần đâu."
Đường ca nhi cũng không ép, chỉ có chút tò mò: Nam thị sống một mình, quả này định để dành cho ai?
Bấy giờ có tiếng gõ cửa, là Thừa Tam Tự chở ớt, mè và đậu tới.
Sau khi đối soát xong, Đường ca nhi trả cho hắn mười lăm văn tiền công như thường lệ, Thừa Tam Tự nhận tiền xong nói: "Đường ca nhi, nguyên liệu trong làng thu mua gần hết rồi, ngày mai tôi phải ra ngoài thôn thu tiếp."
Đường ca nhi gật đầu, nhắc nhở: "Bên ngoài sớm muộn gì cũng sẽ hết, huynh đi hỏi thử người trong làng có ai muốn trồng ớt hay mè không."
Thừa Tam Tự lập tức hiểu ra ý của Đường ca nhi, kích động nói: "Chỉ cần bên cậu chịu thu, chắc chắn có người chịu trồng! Việc này tôi phải nói với cha tôi, để ông ấy đứng ra lo!"
Hắn mơ hồ có một linh cảm, Thôn Thiên Trùng sẽ không còn nghèo nữa, nhờ có Thừa Nhị, họ đã tìm được con đường mới.
Đường ca nhi vẫn tỉnh táo: "Dù có người chịu trồng cũng không thể để họ trồng toàn bộ ruộng với mấy thứ này. Lương thực mới là căn bản."
Thừa Tam Tự giật mình, "Cậu nói đúng." Hắn suýt chút nữa bị tin vui làm mờ lý trí.
Đường ca nhi đưa cho hắn một quả hồng quả tử: "Hái trên núi đấy."
Thừa Tam Tự liếc nhìn Hách thị, bà mỉm cười: "Ta ăn rồi, con mang về cho cha ăn đi."
Lúc này Thừa Tam Tự mới yên tâm nhận lấy. Trước khi rời đi, hắn nhìn chằm chằm mặt Đường ca nhi vài lần, không nhịn được hỏi: "Đường ca nhi, cậu có phải trắng lên rồi không?"
Đường ca nhi nhận ra thuốc nhuộm da từ cỏ sắp hết tác dụng, bình thản nói: "Không sao, mai lại đen lại thôi."
Thừa Tam Tự: ??
Sau khi Thừa Tam Tự đi, Đường ca nhi rảnh rỗi, xách một giỏ hồng quả tử đi đến nhà Mạc Nhị, thao thiết nằm nhoài trên vai cậu, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại quan sát xung quanh.
Cửa sân nhà Mạc Nhị mở toang như thể có người vào mà quên đóng lại vì quá vội vàng.
Đường ca nhi chợt thấy bất an, bước nhanh vào sân.
Chỉ thấy Mạc Tâm và Mạc thị một trái một phải ép Hùng Đậu lên bệ bếp.
Mạc thị quát lớn: "Nói hay không nói!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!