*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên núi muỗi mòng nhiều, Thừa Tuyển Doãn cẩn thận bọc Cảnh Đường Vân kín mít rồi mới nắm tay cậu cùng đi lên sườn núi.
Vừa lúc Mục thị mang một giỏ rau dại từ trên núi xuống, nhìn thấy cách ăn mặc của Cảnh Đường Vân thì giọng điệu mỉa mai: "Vừa mới sang đông mà đã trùm kín như cái bánh tét thế kia, chẳng lẽ trên người có chỗ nào không tiện cho người ta nhìn thấy à?"
Chuyện Cảnh Đường Vân đánh nhau với Thừa Nhị ai trong thôn cũng biết, giờ cậu quấn khăn quanh mặt, không dám gặp người, không phải là vì sợ lộ ra vết thương thì còn gì nữa?
Cảnh Đường Vân nghe vậy liền khựng lại, thản nhiên tháo khăn, để lộ gương mặt sạch sẽ thanh tú: "Là phu quân tôi xót tôi, sợ tôi bị muỗi đốt nên mới dặn tôi che kỹ như vậy thôi."
Cậu nghiêng đầu hỏi: "Thấy Mục thẩm cũng mới từ núi về, chẳng lẽ trước khi đi Mộc bá không dặn dò gì sao?"
Mặt Mục thị tối sầm lại.
Lão già nhà bà ta đời nào quan tâm sống chết của bà ta cơ chứ?
Thấy Thừa Tuyển Doãn và Cảnh Đường Vân tay trong tay rời đi, bà ta bĩu môi nhổ toẹt một cái, gằn giọng: "Làm bộ làm tịch! Hừ, sung sướng được mấy bữa nữa thôi!"
—
Lên đến núi, Thừa Tuyển Doãn đưa Cảnh Đường Vân đến bên mấy gốc cây hoa tiêu rừng. Cảnh Đường Vân đang định xắn tay áo giúp, liền bị hắn kéo ngồi xuống bên tảng đá: "Mình nghỉ một lát đi, tôi làm là được."
Cảnh Đường Vân khó hiểu hỏi: "Phu quân, sao chàng không cho em làm gì hết vậy? Người ta trong thôn đều bắt ca nhi làm việc mà."
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm hẳn xuống: "Vì em trước kia làm quá nhiều rồi. Giờ là lúc để em nghỉ ngơi."
Ở kiếp trước, Cảnh Đường Vân chính là bị lao lực mà ngã bệnh. Cậu nằm trên giường không ai chăm sóc, muốn tự rót một cốc nước uống cũng vì tay yếu chân run mà đánh rơi cốc xuống.
Cảnh Đường Vân vốn là người rất yêu sạch sẽ, dù có ốm vẫn luôn giữ cho căn phòng của mình gọn gàng tươm tất. Hôm đó, khi thấy mình đỡ hơn một chút, cậu dùng chổi và ki hốt dọn sạch mảnh ly vỡ, nhưng lúc đứng dậy lại bị trẹo lưng.
Thân thể cậu vốn đã yếu, cú trẹo ấy đã khiến cậu không bao giờ đứng dậy khỏi giường được nữa.
Thừa Tuyển Doãn xoay lưng lại với cậu, giọng trầm khàn: "Em là phu lang của tôi, có tôi ở đây, em không cần làm bất kỳ việc gì." Kiếp trước, hắn hận bản thân bất lực, hận ông trời bất công, càng hận chính mình mù quáng nhìn lầm người.
Nhưng hắn không làm được gì. Hắn chỉ là một linh hồn, đến cả chạm vào Đường ca nhi để an ủi cũng không thể. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nằm bất động trên giường, từng chút, từng chút một tắt dần hơi thở.
Ông trời cho hắn một cơ hội sống lại, nhưng nỗi đau ám ảnh đó vẫn sẽ khắc sâu vào tận xương tủy hắn. Hắn không chịu được cảnh Cảnh Đường Vân phải vất vả, càng không chịu được khi cậu chịu chút uất ức nào.
Hắn sợ. Hắn thật sự rất sợ.
Hắn không muốn nhìn thấy Cảnh Đường Vân như kiếp trước nữa, như một đoá hoa héo tàn, vô thanh vô tức mà rời khỏi nhân thế.
Cảnh Đường Vân mơ hồ cảm nhận được nỗi bất an của hắn, liền vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau, tựa đầu lên lưng hắn dịu dàng nói: "Phu quân, em nghe lời mình mà."
Thừa Tuyển Doãn nắm lấy tay cậu, nhắm mắt điều chỉnh tâm trạng: "Ngoan, ra kia nghỉ một chút nhé, khát thì trong gùi có nước ấm."
Cảnh Đường Vân khẽ gật đầu. Lúc vừa buông tay thì bất chợt thấy một vệt đỏ, cậu bước nhanh tới, reo lên mừng rỡ: "Phu quân, là hồng quả tử kìa!"
Thừa Tuyển Doãn nghe tiếng quay đầu lại, thấy một cây hồng quả tử trĩu quả rực rỡ cả tán cây, liền sửng sốt.
Lần trước hắn lên đây, cây này gần như đã trụi lá, thế mà chỉ mới ít ngày lại rực rỡ đến vậy?
"Đường ca nhi, mình đừng hái vội." Hắn bước tới, cau mày nhìn kỹ.
Hồng quả tử kết quả vào mùa thu, sang đông cây sẽ rụng lá trơ cành, mãi xuân năm sau mới bắt đầu ra hoa kết trái.
Cây này sao lại ngược mùa như vậy? Có gì đó rất kỳ lạ.
Cảnh Đường Vân cũng bình tĩnh lại, hỏi: "Phu quân, quả này có độc không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!