Cảnh Đường Vân cau mày, tuy trước giờ chưa từng ai nói mấy lời đó với cậu, nhưng bản thân cậu trước kia cũng từng chịu ảnh hưởng từ người ngoài mà nghĩ như thế.
Nhưng khoảng thời gian này, chịu ảnh hưởng từ phu quân, cậu dần cảm thấy như vậy là không đúng.
"Như vậy là không công bằng."
Phu quân tuy chưa từng nói với cậu, nhưng hắn yêu cậu, tôn trọng cậu. Phu quân luôn đặt cậu ở vị trí bình đẳng, từng bước từng bước dẫn dắt cậu học cách tôn trọng chính mình.
Cậu nhận ra, đây mới là mối quan hệ đúng đắn giữa phu phu, cái gọi là "ca nhi thấp kém, trượng phu tôn quý" mà người ta vẫn truyền tai nhau căn bản là sai lầm.
"Tôi biết điều đó không công bằng," Đàm ca nhi thở dài nói, giọng đầy chân thành, "nhưng thế đạo này vốn dĩ đã như vậy."
"Nếu thế đạo là vậy, thì tôi phải cúi đầu thuận theo nó sao?" Cảnh Đường Vân hỏi lại, "Tại sao bọn mình không thể trở thành một ca nhi khác biệt, không bị xiềng xích của thế đạo trói buộc, mà nỗ lực sống vì chính mình?"
Đồng tử của Đàm ca nhi khẽ mở to, trong lòng chấn động dữ dội.
"Ca nhi không kém gì nam nhân. Giờ mấy huynh mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền, chẳng phải cũng chẳng kém cạnh ai?" Cảnh Đường Vân lại hỏi, "Dù có bị bỏ, thì ca nhi thật sự không thể sống nổi một mình sao?"
Đàm ca nhi mơ hồ rời khỏi sân, lúc về nhà thì ngồi trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt dần trở nên sáng rõ.
Phải rồi, ca nhi thì có gì thua kém nam nhân chứ?
Ngày hôm sau, khắp thôn Thiên Trùng đều truyền tai nhau chuyện Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau.
Lương thị từ sáng sớm đã tới gõ cửa, vừa vào nhà với dáng vẻ bề trên đã trừng mắt quát Cảnh Đường Vân: "Đồ vô dụng! Không biết rót cho ta ly nước à?"
"Bà không có tay sao? Sao lại bắt Đường ca nhi rót?" Thừa Tuyển Doãn lập tức kéo Cảnh Đường Vân vào lòng, che chở.
Lương thị thấy Thừa Tuyển Doãn bảo vệ Cảnh Đường Vân như vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Không phải hai ngươi cãi nhau rồi à?"
Thừa Tuyển Doãn không trả lời câu hỏi, chỉ thản nhiên hỏi lại: "Nương đến đây có việc gì?"
"Tất nhiên là có chuyện!" Lương thị chỉ tay ra ngoài cửa nói: "Nghe thử coi bên ngoài người ta đang chửi anh con thế nào! Con không định nói đỡ cho nó câu nào à?"
Bà ta nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn sau khi tách hộ sống ngày một tốt, lòng như có người dùng gậy quấy tung lên, bực bội đến mất ngủ suốt đêm.
Bà ta hận vì người kiếm được tiền không phải là Thừa Đại Tài, hận vì Thừa Tuyển Doãn rõ ràng biết cách kiếm tiền lại cứ chờ đến khi phân gia mới đem ra dùng, hận vì Thừa Tuyển Doãn ăn cây táo rào cây sung, không mang tiền về phụng dưỡng bà ta.
Vài ngày trước, bà ta còn nằm mơ tính cách dụ dỗ Thừa Tuyển Doãn giao hết tiền ra, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị lý chính cảnh cáo đến mức đành phải tạm gác suy nghĩ đó lại.
Tưởng rằng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa, ai ngờ hôm qua vừa nghe đám người trong thôn đàm tiếu như vậy, bà ta không nhịn nổi nữa. Tiền có thể để Thừa Tuyển Doãn giữ tạm, nhưng tiếng xấu đổ lên đầu Thừa Đại Tài thì bà ta không chịu được!
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn sâu thẳm: "Tôi tại sao không giải thích, chẳng lẽ nương không rõ?"
Hồi hắn bắt đầu thể hiện năng khiếu học hành vượt xa Thừa Đại Tài, Lương thị đã không muốn hắn tiếp tục đi học nữa. Trước đây hắn không hiểu tại sao, nếu bà ta không muốn thì không cấm hắn ngay từ đầu, sau này hắn mới nhận ra: Lương thị cho hắn đi học là bị ép buộc.
Khi mẹ ruột hắn giao phó hắn cho Lương thị, đã để lại đủ tiền bạc, dặn dò kỹ càng rằng nhất định phải cho hắn đi học.
Lương thị chỉ là một phụ nữ quê mùa, cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như thế, nhưng cũng đủ thông minh để đoán ra thân phận mẹ ruột hắn không đơn giản. Vì sợ người thân của hắn tìm tới, mấy năm đầu bà ta đối xử với hắn rất tốt.
Nhưng theo thời gian, thấy chẳng ai đến tìm, cũng chẳng moi thêm được lợi ích gì, thái độ của bà ta dần lạnh nhạt.
Sau khi nghe mấy lời đồn trong thôn rằng Thừa Đại Tài chẳng bằng Thừa Nhị, Lương thị liền nghiến răng, mặc kệ để Thừa Đại Tài mang tiền đi đút lót đám lưu manh trong thôn tung tin đồn, lấy đó làm cớ ngăn cản hắn tiếp tục việc học.
Lương thị nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn, lòng lạnh buốt từng cơn.
"Con... con nói gì đó, ta nghe không hiểu."
Thừa Nhị... không thể nào biết những chuyện đó được, không thể nào!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!