Chương 23: Hũ tre

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Đường Vân nghe vậy thì hơi đỏ vành tai, chợt nghe tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào, cậu đứng dậy đi ra, hé cửa một khe nhỏ.

Thấy cậu ra mở cửa, Hách Đa Dư lập tức mừng rỡ, "Cuối cùng cũng tìm được hai người rồi!"

Cảnh Đường Vân bước hẳn ra ngoài, khép cửa lại, giải thích: "Trong sân có ca nhi chưa xuất giá."

Đàm ca nhi vẫn chưa gả, cần giữ khoảng cách với người ngoài.

Mọi người khác khi làm việc cũng tự giác tránh xa bếp, một là để tránh hiềm nghi, hai là để không tiếp xúc quá nhiều với Thừa Tuyển Doãn mà sinh điều tiếng.

Hách Đa Dư gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn sốt ruột hỏi: "Có thể mời Thừa huynh đệ ra một lát không?"

"Phu quân đang bận chế biến gia vị." Cảnh Đường Vân suy nghĩ thoáng qua rồi nói tiếp, "Chuyện gia vị, huynh có thể bàn với tôi cũng được."

Hách Đa Dư hơi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một ca nhi có thể làm chủ mọi việc. "Gia vị dùng hết rồi, bên các vị còn không?"

Dầu ớt và xốt mè còn hữu dụng hơn hắn tưởng, các món ăn hắn chế biến bằng hai loại gia vị ấy đều được hoan nghênh nồng nhiệt, nhưng cũng vì thế mà dùng hết rất nhanh. Lúc hắn còn đang mừng vì việc buôn bán khấm khá, nhà bếp đã chạy đến đòi thêm gia vị. Mà hắn thì đâu còn gì để đưa nữa. Đợi mãi Thừa Tuyển Doãn không đến tìm, hắn đành tự mình đến tận nơi.

"Không còn." Cảnh Đường Vân nhìn vẻ mặt sụp xuống ngay tức thì của hắn, bèn nói tiếp, "Nhưng có thể tranh thủ làm gấp cho huynh một ít."

Mắt Hách Đa Dư lập tức sáng lên, "Đa tạ!"

Cảnh Đường Vân bày bàn ghế dưới gốc đại thụ trước cổng, rót một bình trà mời hắn, "Huynh ngồi đây chờ một lát."

Hách Đa Dư gật đầu lia lịa, ánh mắt không ngừng thúc giục cậu mau vào trong. Cảnh Đường Vân vừa bước vào sân, Thừa Tuyển Doãn đã bưng một nồi dầu ớt lớn từ bếp đi ra. Nhìn thấy cậu, ánh mắt hắn thoáng lảng tránh, "Đường ca nhi, sao em không vào phòng nghỉ ngơi?"

Cảnh Đường Vân nhìn thấy trán hắn ướt đẫm mồ hôi, bao nhiêu nỗi niềm trong lòng bỗng chốc hóa thành xót xa, cậu vừa nhờ người đem dầu ớt đi đóng vào hũ, vừa cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, "Phu quân nghỉ một lát đi, chuyện này để mình em lo."

Thừa Tuyển Doãn vừa định mở miệng thì đã bị cậu ngắt lời, "Em không làm việc tay chân đâu."

Thừa Tuyển Doãn thấy ánh mắt cậu chẳng lành, liền biết điều dừng lại, "Được rồi, vất vả cho mình rồi."

Cảnh Đường Vân rót một chén nước nhét vào tay hắn, "Hách Đa Dư tới hối hàng, em để hắn chờ ngoài kia. Nồi này xem được bao nhiêu thì ưu tiên cho hắn trước nhé?"

Thừa Tuyển Doãn nghe vậy, cười đáp: "Mình quyết định là được."

Lòng Cảnh Đường Vân chợt thấy ấm áp. Cậu biết phu quân cố ý rèn cho mình năng lực làm chủ gia đình. Tuy cậu cảm thấy hơi khác người, nhưng cũng không nỡ phụ lòng phu quân. Phu quân không để cậu động tay động chân, cậu chỉ có thể giúp đỡ bằng cách khác thôi.

Một nồi lớn dầu ớt cuối cùng đóng được ba mươi hai hũ tre, Ngưu thẩm và Hách thị cùng nhau mang ba mươi hũ ra ngoài. Hách Đa Dư thấy cửa mở, liền lao tới.

Cảnh Đường Vân nói: "Trong này có ba mươi hũ tre dầu ớt, huynh mang về dùng tạm."

"Đóng gói mới hả?" Hách Đa Dư cầm một hũ lên xem ngắm trước sau, không tìm được chỗ mở, ngạc nhiên hỏi, "Cái này mở sao vậy?"

"Vặn ra." Cảnh Đường Vân đích thân mở một hũ làm mẫu, khiến hắn sửng sốt, "Có thể như thế sao?"

Hắn không tiếc lời tán thưởng, "Tốt lắm! Thứ này quá tốt!"

Vừa rồi hắn lắc mạnh mà dầu ớt không tràn ra chút nào, đủ biết khả năng kín khí tuyệt vời thế nào. Thứ tốt thế này không chỉ dùng đựng gia vị đâu! Chỉ những công dụng hắn nghĩ ra ngay lúc này thôi đã nhiều không đếm xuể.

Cảnh Đường Vân nhìn ra được hắn đang tính toán gì, mỉm cười nói: "Những hũ tre này đều là do cậu của tôi làm, nếu huynh hứng thú thì có thể đến nhà họ Hùng ở thôn Đa Đậu tìm ông ấy."

"Được, được!" Hách Đa Dư yêu thích không rời, lại hỏi: "Không có xốt mè sao?"

Cảnh Đường Vân chỉ đáp: "Huynh không kịp lấy đâu."

Hách Đa Dư lập tức hiểu ý, chắp tay nói: "Mai tôi sai tiểu nhị đến lấy." Hắn rút ra mười lượng bạc, "Tôi gửi trước tiền, cậu ghi lại giúp tôi lấy bao nhiêu, nếu không đủ thì báo trước cho tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!