Từ xa, Cảnh Mỹ Hạnh nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý. Thừa Tuyển Doãn đến nhìn cũng không buồn nhìn Cảnh Đường Vân lấy một cái, điều đó chứng tỏ suy đoán của cô ta là đúng.
Sau khi rửa mặt bằng nước nóng xong, mặt Cảnh Đường Vân bị hơi nóng hun cho đỏ bừng. Cậu nhìn bóng mình phản chiếu trong làn nước, lặng lẽ đi vào túp lều tranh, lôi từ dưới gầm giường ra một hũ gỗ.
Cậu mở hũ gỗ ra, lấy thứ nước cỏ màu xanh sẫm bên trong thoa đều lên mặt. Chẳng mấy chốc, làn da vốn trắng nõn của cậu như thể vừa bị nắng gắt thiêu suốt một ngày, đột nhiên đen sạm đi mấy tông.
Thứ nước cỏ này được ép từ một loại cỏ mọng nước trên núi. Chỉ cần thoa lên mặt, da sẽ trở nên đen đủi xấu xí. Trước kia cậu đã từng dùng loại này để đánh lừa Thừa Đại Tài.
Lần trước phu quân vào núi, cậu có nhờ hắn hái về. Ép xong thì cậu vẫn chưa dùng đến. Nhưng hôm qua cậu để ý thấy Thừa Tam Tự cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, liền biết đã đến lúc phải dùng rồi.
Cậu cảm thấy việc mình xinh đẹp chẳng phải là chuyện tốt gì. Hồi nhỏ, Cảnh Mỹ Hạnh vì ghen tị mà cố ý dùng gậy nhọn đâm vào mặt cậu. Lương thị thì cứ nắm lấy mặt cậu mà định giá, suốt ngày nghĩ đến chuyện đợi cậu lớn rồi lừa bán đi được giá.
Có một thời gian cậu rất sợ hãi, bởi cậu từng nghe thấy Lương thị nói sau khi bán cậu đi thì sẽ nghĩ cách gạt nhà họ Thừa đã đính hôn với cậu.
Chính thứ nước cỏ ấy đã cứu cậu, giúp cậu tránh khỏi số phận bị bán đi, rồi có thể gả cho phu quân.
Cậu không muốn khuôn mặt này gây phiền toái cho phu quân, nên đã chọn cách như trước đây, giấu vẻ đẹp của mình đi.
Thừa Tuyển Doãn lúc này đang thắc mắc sao nãy còn thấy phu lang trong sân mà giờ lại chẳng thấy đâu, quay đầu nhìn thì vừa hay thấy Cảnh Đường Vân bước ra từ trong nhà.
Vừa nhìn thấy mặt cậu, cả người hắn sững sờ.
Phu lang tôi trắng trẻo nõn nà thế cơ mà, sao đột nhiên lại đen thui rồi!?
"Đường ca nhi, mặt em sao thế?"
Hắn bước nhanh đến, Cảnh Đường Vân chớp mắt nói: "Vừa rồi em đứng dưới nắng hơi lâu, nên bị đen thôi."
Thừa Tuyển Doãn: "…"
Hắn khó khăn nói: "Phu lang à, tôi rất muốn tin mình…"
Nhưng cái lý do em vừa nói thì tôi thật sự không thể nào tin nổi.
Cảnh Đường Vân kiễng chân, ghé sát mặt vào hắn, hàng mi cong vút gần như quét lên mặt hắn, "Phu quân, mình ghét em xấu sao?"
Tim Thừa Tuyển Doãn đập loạn xạ, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Cảnh Đường Vân dù có đen đi, cũng vẫn khiến tim hắn rung động.
Phần lý trí còn sót lại mách bảo hắn rằng cậu đang né tránh vấn đề chính, hắn lập tức lùi lại một bước, gắng gượng giữ vững pháo đài đang sụp đổ trong lòng, chỉ lên bầu trời mờ tối nói: "Vậy em nói trước cho tôi nghe mặt trời ở đâu đã?"
Trời còn chưa sáng hẳn, lấy đâu ra nắng.
Đường ca nhi: "…"
Cậu dứt khoát chơi trò cù nhây, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Dù sao thì em cũng đen rồi, mình nói xem có ghét không?"
Thừa Tuyển Doãn: "... Tôi thấy chúng mình cần phải nói cho rõ."
Cảnh Đường Vân không đáp, chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong mắt dần dần dâng lên tầng nước.
Chưa đến ba giây sau, Thừa Tuyển Doãn đã đầu hàng, cúi đầu thỏa hiệp, trong ánh mắt là nỗi bất lực xen lẫn cưng chiều, "Không ghét, tôi sao nỡ ghét em được."
Ánh nước trong mắt Cảnh Đường Vân lập tức tan biến, cậu ưỡn ngực ngẩng đầu, bước đi đầy khí thế như một chú gà trống vừa thắng trận.
Thừa Tuyển Doãn: "…"
Chẳng lẽ hắn vừa bị lừa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!