Cảnh Đường Vân cong nhẹ chân mày, mỉm cười dịu dàng.
Thừa Tam Tự ngẩn người một thoáng, trong lòng thầm lẩm bẩm: Trước đây sao mình không phát hiện Đường ca nhi lại đẹp thế nhỉ?
Sau khi Thừa Tam Tự đánh xe bò đưa mọi người rời đi, Cảnh Đường Vân liền đi bộ đến chân núi.
Phu quân cậu đã thuê một khoảng sân và nhà lớn ở dưới chân núi, chuyên dùng để chế biến tương xốt.
Khi cậu tới nơi, Thừa Tuyển Doãn vẫn còn đang bận rộn trong nhà bếp, Đàm ca nhi và mấy người khác thì đứng ngoài sân, nhìn đông ngó tây, thấy cậu đến liền vui vẻ kéo lại gần.
Đàm ca nhi nôn nóng hỏi: "Chúng tôi bao giờ thì được bắt đầu làm việc vậy?"
"Không vội." Đường ca nhi bất lực nói: "Ớt và mè vẫn chưa thu xong."
Hách thị hỏi: "Sao lại chưa xong? Hôm qua chẳng phải nhà Thừa Uông khiêng hai thúng xuống núi rồi sao?"
Cảnh Đường Vân hơi khựng lại: "Hôm nay họ lại mang ba thúng tới, bên trong dính không ít đất, Tam Tự ca bảo họ mang về sàng sạch rồi mới đem lại."
Cậu nói với vẻ áy náy: "E là mọi người phải đợi đến ngày mai mới có thể bắt đầu."
Ngưu thẩm tức giận nói: "Rõ ràng là cố tình trộn đất để qua mặt các người!"
Sắc mặt mọi người khác cũng trở nên khó coi.
Công việc dành cho nữ nhân và ca nhi vốn đã khó kiếm, dù có tìm được thì tiền công cũng rẻ mạt. Tối qua vừa biết được tin này, ai nấy đều vui mừng đến mất ngủ, sáng sớm tinh mơ đã dậy đi cho kịp giờ, chỉ mong bắt đầu làm việc để kiếm tiền.
Không ngờ chờ mãi tới bây giờ mà vẫn chưa được làm, chỉ vì lòng tham của nhà Thừa Uông mà họ phải mất trắng một ngày công, những mười văn! Đàn ông trong nhà họ làm nguyên ngày cũng chưa chắc kiếm được từng ấy!
Trong chốc lát, năm người đều bốc hỏa.
"Chuyện này không thể trách hai đứa." Hách thị nghiêm mặt nói, "Nếu vậy thì mai chúng ta quay lại." Phải về nhà dặn lão đầu lý chính nhà mình gõ đầu cảnh cáo đám người Thừa Uông mới được.
Thừa Nhị rõ ràng là có lòng muốn đưa cả thôn cùng kiếm sống. Nếu vì chuyện này mà hắn thất vọng, không thuê người trong thôn nữa, thì có khi bọn họ có hối hận cũng chẳng kịp.
Không thể để một nhà chuột hôi nhà Thừa Uông làm hỏng cả nồi cháo của thôn này.
Sau khi tiễn họ đi, Cảnh Đường Vân khóa cổng lại, đang định xoay người vào nhà thì bất chợt cảm thấy eo mình bị siết lại, có người từ phía sau ôm chầm lấy cậu.
"Đường ca nhi, em có phải sau lưng tôi vụng trộm làm chuyện gì xấu rồi không?"
Nghe giọng nói mang theo ý cười ấy vang lên bên tai, Cảnh Đường Vân lắc đầu, "Phu quân, mình không được vu oan em như vậy." Cậu nghiêm túc sửa lời, "Em là làm chuyện xấu ngay trước mặt mình luôn đó."
Thừa Uông với Lương thị khi dễ người quá đáng, cậu cũng muốn thay phu quân mà xả giận một phen.
Thừa Tuyển Doãn bật cười thành tiếng, "Là tôi sai, không ngờ móng vuốt nhỏ của Đường ca nhi lại biết cào người đó."
Cảnh Đường Vân nghe vậy trong lòng thắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Phu quân trách em ư?"
"Sao lại thế được." Thừa Tuyển Doãn nắm lấy tay cậu, cúi đầu hôn lên, "Bộ dạng em làm chuyện xấu đáng yêu đến mức tôi muốn…"
Hai chữ cuối hắn ghé sát bên tai cậu nói ra, Cảnh Đường Vân chỉ cảm thấy cả người như bốc cháy, mặt đỏ bừng, xô hắn ra: "Không… không thèm ở bên phu quân nữa!"
Giữa ban ngày ban mặt mà phu quân lại nói ra mấy lời đáng xấu hổ thế này, không sợ có người nghe thấy sao?
Cậu giận dỗi chạy vào nhà, Thừa Tuyển Doãn ngượng ngùng xoa sống mũi.
Xong rồi, lỡ miệng chọc hơi quá.
Nhưng bộ dạng Đường ca nhi vì mình mà xả giận, thật sự khiến hắn ngứa ngáy trong lòng không chịu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!