"Cảnh Đường Vân!"
Thừa Tuyển Doãn gọi to một tiếng, làm Cảnh Đường Vân giật mình đến mức tay run lên, cuốc tuột khỏi tay, suýt chút nữa rơi trúng chân. Đúng lúc đó, một cánh tay rắn rỏi từ bên cạnh vươn tới, đỡ lấy cán cuốc kịp thời.
Cảnh Đường Vân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người lập tức bị bóng dáng cao lớn của Thừa Tuyển Doãn bao trùm lấy.
Nghĩ đến lời dặn của phu quân trước khi đi, cậu chớp mắt mấy cái, cười nịnh nọt, lí nhí nói: "Tôi... vừa mới ra ngoài thôi mà."
Thừa Tuyển Doãn nhìn khuôn mặt cậu bị nắng hắt đến đỏ ửng, tim như bị bóp nghẹt lại vì xót. Không nói một lời, hắn một tay bế bổng người lên. Cảnh Đường Vân hét lên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, giãy nhẹ trong vòng tay hắn: " Tôi tự đi được mà..."
Bao nhiêu người đang nhìn kia kìa!
Thừa Tuyển Doãn nghiến răng, vỗ nhẹ một cái lên mông cậu: "Ngoan, đừng nhúc nhích."
Cảnh Đường Vân xấu hổ đến mức vùi luôn mặt vào lồng ngực hắn.
Xấu hổ chết mất thôi...
Thừa Tuyển Doãn cứ thế bế cậu về như bế một đứa trẻ, xung quanh chỉ còn lại lời thì thầm bàn tán của đám người dân sau tiếng quát vang dội khi nãy.
"Chậc, tội nghiệp quá. Vừa thoát khỏi hang sói nhà họ Cảnh, giờ lại rơi vào hang hổ nhà họ Thừa."
"Thừa Tuyển Doãn ấy à, nổi tiếng là người nóng tính, còn hay trộm cắp, đánh cả phụ nữ, làm sao mà so được với Thừa Đại Tài anh gã!"
"Thế mới nói, cùng một mẹ sinh ra mà khác biệt lớn thật."
Cảnh Đường Vân chẳng hay biết gì về những lời dị nghị ấy. Lúc này cậu đang ngồi ngay ngắn trên giường, đôi mắt lấp lánh nhìn theo từng cử chỉ của Thừa Tuyển Doãn đang bận rộn trong ngoài.
Thừa Tuyển Doãn vẫn không nói một lời nào, khiến Cảnh Đường Vân có chút bất an. Mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước, khiến Thừa Tuyển Doãn vừa nhìn thấy liền mềm lòng.
Hắn thở dài bất lực, bước tới trước mặt cậu, quỳ xuống ngang tầm mắt, dịu giọng dỗ dành: "Tôi không giận mình đâu. Tôi chỉ không muốn mình mệt. Mình vốn đã yếu rồi."
Cái nhà đại bá kia của Đường ca nhi đúng là một lũ không ra gì. Sau khi chiếm hết tài sản của Cảnh Đường Vân, chúng đối xử với cậu như nô lệ, không đủ ăn, không đủ mặc là chuyện thường. Mỗi lần bà thím họ Lâm tâm trạng không tốt lại lôi cậu ra đánh chửi.
Hắn còn nhớ, hồi bé, Đường ca nhi trắng trẻo mũm mĩm bao nhiêu, giờ thì gầy trơ xương, nhìn mà không khỏi xót xa.
Cảnh Đường Vân khẽ nói, hơi thấp thỏm: "Tôi khỏe mà. Tôi làm việc được mà."
Thừa Tuyển Doãn đưa tay vuốt gương mặt gầy gò hõm xuống của cậu, ánh mắt đầy xót xa: "Tôi không cần mình làm việc."
Cảnh Đường Vân níu vạt áo, cụp mắt, không nói gì nữa.
Phu quân không cần cậu làm việc, thế... cậu biết làm gì để giúp chứ?
Thừa Tuyển Doãn nhìn biểu cảm đó liền đoán được trong đầu cậu đang nghĩ gì. Hắn đặt tay lên bụng cậu, dịu dàng nói:
"Điều tôi mong là mình dưỡng lại sức khỏe... rồi sinh cho tôi một đứa nhỏ. Được không?"
Đã không biết bao nhiêu lần hắn nghĩ, nếu trước kia chết đi mà có thể để lại cho Đường ca nhi một đứa con, thì liệu cậu có phải sống khổ sở như vậy không?
Cảnh Đường Vân đỏ mặt lắp bắp: "Dạ... được..."
Thừa Tuyển Doãn lấy từ trong ngực ra hai mươi lượng bạc, Cảnh Đường Vân vừa nhìn thấy suýt nữa kêu lên thành tiếng. Cậu vội vã liếc ra cửa, thấy đã khép kỹ mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng hỏi: "Sao mình có số bạc này?"
Thừa Tuyển Doãn không nhắc đến chuyện kiếp trước, chỉ kể cho cậu nghe về bộ hài cốt và cuốn Hỗn Độn Thiên Thư.
Nghe xong, Cảnh Đường Vân mừng đến nhe cả răng cười, Thừa Tuyển Doãn nhìn nụ cười ấy mà lòng tan chảy, chỉ muốn dâng cả thế giới cho người trước mặt.
Hắn đặt hai mươi lượng bạc và Hỗn Độn Thiên Thư vào tay cậu, giao phó cho cậu giữ. Ban đầu Cảnh Đường Vân không chịu, nhưng hắn cố tình trêu: "Nghe nói đàn ông có tiền là dễ hư lắm đấy. Mình không sợ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!