Nụ cười trên mặt Lương thị cứng đờ lại, "Tay của Đại Tài là để cầm bút, hai ta đi là được rồi."
"Được cái đầu bà!" Thừa Uông giận dữ quát lớn, "Ta đây làm cha còn đang tự mình ra đồng, nó dựa vào đâu mà được nằm dài trên giường lười biếng! Chúng ta chỉ có đúng một ngày, trong một ngày ấy có thêm một người làm việc thì có thể kiếm thêm mấy trăm văn tiền!"
Bình thường Thừa Đại Tài không xuống đồng thì thôi, dù gì lão ta cũng còn ôm hy vọng con mình thi đỗ làm quan để nở mày nở mặt. Nhưng hôm nay thì khác, đó là mấy trăm văn tiền! Lão có đi làm quần quật cả tháng cũng chưa chắc kiếm được chừng ấy. Thừa Đại Tài đặt quyển sách rách đó xuống, chịu khó giúp một ngày thì có sao?
Lương thị nghe đến mấy trăm văn tiền cũng thấy động lòng, nhưng vẫn thương con trai, bối rối nói: "Nhưng mà Thừa Tuyển Doãn đâu phải chỉ thu mua mỗi hôm nay..."
"Con đàn bà ngu xuẩn này!" Thừa Uông hét lên, "Trên núi thì ớt với mè có hạn, hôm nay qua rồi thì mai bao nhiêu người cùng lên đó tranh, ngươi nghĩ chỉ hai người chúng ta thì hái được bao nhiêu?"
"Ông nói đúng!" Lương thị quýnh lên, quay đầu chạy vào nhà, "Đại Tài! Mau dậy! Mau dậy đi!"
Thừa Đại Tài bị đánh thức, mặt đầy khó chịu, nghe xong lời Lương thị thì trừng mắt đầy kinh hãi: "Nương! Người muốn con vì mấy trăm văn tiền mà đi làm cái loại việc nặng nhọc bẩn thỉu đó sao? Nhỡ tay con bị thương thì làm sao?!"
Thừa Uông đang nóng ruột, nghe vậy lập tức vung tay tát mạnh một cái, "Bẩn thỉu cái gì? Đó là công việc cha ngươi đang làm đấy! Nếu thấy mấy việc đó bẩn thỉu thì đừng có tiêu tiền của ta! Đừng có ăn cơm của ta!". Lão buông lời độc địa: "Hôm nay ngươi không lên núi làm việc với tụi ta thì sau này đừng mơ tiếp tục đi học! Dù sao học bao lâu rồi cũng chưa thấy đậu nổi tú tài!
Ta không nuôi nữa!"
Thừa Đại Tài hoảng hốt thật sự. Nếu không học thì gã biết làm gì? Gã không muốn xuống ruộng, cũng không muốn làm mấy việc vất vả bẩn thỉu đó giống những người khác. Gã vội vàng ngồi dậy: "Cha, người đừng giận, con vừa rồi là ngủ mê nên mới nói vậy, người cũng biết con mà, con cố học là vì sau này muốn làm quan, đưa cha đi hưởng phúc đấy chứ."
Sắc mặt Thừa Uông dịu lại một chút, Lương thị cũng vội nói: "Đại Tài, nương biết con nghĩ cho chúng ta. Đi thôi, mình tranh thủ lên núi sớm chút."
Thừa Đại Tài không muốn lên núi, nhưng lúc này đã không còn quyền từ chối.
Cả nhà họ lên núi, vì không quen đường trong núi nên phải vòng vèo mãi mới tìm được nơi cần đến. Nhưng khi họ vừa vạch đám cỏ ra nhìn thì đều ngẩn người.
Thanh niên trai tráng trong thôn đã tụ tập đông nghịt, chen chúc nhau tìm hái ớt với mè, mà trên cây thì chỗ hái được đã chẳng còn bao nhiêu.
Lương thị thét lên: "Mấy người làm gì thế này! Ai cho các người hái! Thừa Nhị chỉ thu chỗ chúng tôi hái thôi mà!"
Mộc Trắc vừa hái vừa đáp: "Lý chính nói là ngày đầu chỉ thu của nhà bà, nhưng nếu hái không đủ thì ngày mai sẽ thu thêm của nhà chúng tôi."
Ban đầu đa phần mọi người cũng định để hôm sau mới hái, chính Mộc Trắc là người cố ý nhắc nhở họ. Thừa Đại Tài hại hắn ta chịu khổ đủ đường, vì Vân ca nhi van xin nên hắn ta mới không vạch trần bộ mặt thật của Thừa Đại Tài, nhưng cũng không muốn để cả nhà họ sống yên ổn.
Lương thị tức đến hoa mắt, nhìn từng rổ ớt và mè bị người khác hái về mà đau lòng đến thở không nổi.
"Còn đứng đó làm gì! Mau hái đi!" Thừa Uông giờ chẳng rảnh mà đau lòng nữa, chỉ mong cướp được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thấy Thừa Đại Tài đứng yên bất động, lão kéo gã qua một bên, "Ngươi cũng hái đi! Không hái đủ một gùi, tối nay khỏi ăn cơm!"
Mặt mày Thừa Đại Tài khó coi cực kỳ, nhưng dưới ánh mắt như dao của Thừa Uông chỉ đành cúi đầu làm việc. Đợi đến khi Thừa Uông quay đi, gã mới nghiến răng, nhăn nhó.
Chắc chắn là Thừa Tuyển Doãn cố ý làm vậy, cố ý để làm nhục gã! Đợi đến ngày gã làm quan, nhất định sẽ không để Thừa Tuyển Doãn sống yên ổn!
Lý chính ước chừng thời gian gần đủ, lại sai người đi truyền tin, lần này là tin về việc tuyển người làm thuê.
Đám thanh niên khỏe mạnh trong thôn nhờ lời nhắc của Mộc Trắc mà đã lên núi hái hết, ở lại trong thôn chỉ còn nữ nhân và ca nhi. Nghe nói một ngày được mười văn tiền, tức thì ùn ùn kéo nhau tới nhà lý chính. Lý chính nhớ lời dặn của Thừa Tuyển Doãn, cuối cùng chọn ra năm người, trong đó có Hách thị, Ngưu thẩm và Đàm ca nhi.
Vân ca nhi không phục, chỉ tay vào Đàm ca nhi nói: "Lý chính, tại sao hắn được đi mà tôi thì không? Tôi kém chỗ nào?"
Lý chính liếc mắt nhìn cậu một cái, "Ngươi đắc tội với ai trong lòng tự biết."
Tuy Thừa Tuyển Doãn không nói thẳng, nhưng từ ngữ trong lời cũng ám chỉ rõ, ai từng bắt nạt Đường ca nhi thì miễn bàn.
Mặt Vân ca nhi lập tức xanh mét, "Không đi thì thôi! Ai thèm!"
Mục thị hừ lạnh, "Đúng vậy! Con trai ta bán lương bì còn kiếm được nhiều tiền hơn! Ai thèm mười văn của hắn?"
Ngưu thẩm liếc xéo: "Không thèm thì đừng có đến."
Mục thị nghẹn lời, kéo Vân ca nhi rời đi với gương mặt đen sì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!