Cảnh Đường Vân hỏi hắn: "Vậy mình có thể thuê người đi hái ớt và mè, rồi mình bỏ tiền ra thu mua, có được không?"
Thừa Tuyển Doãn lập tức cúi đầu nhìn cậu, hôn mạnh một cái lên mặt cậu: "Đường ca nhi, sao em thông minh thế hả?"
Hắn đang lo phải đối phó với đám người nhà họ Thừa ra sao, không ngờ Đường ca nhi lại đưa ra một phương án tuyệt vời như thế.
Cảnh Đường Vân lấy tay che mặt, chôn đầu vào ngực hắn, giọng nhỏ nhẹ đầy trách móc: "Phu quân, đang ở bên ngoài đó!"
Thừa Tuyển Doãn nhân cơ hội vuốt vuốt mái tóc cậu, an ủi: "Không ai nhìn thấy đâu."
"Thật chứ?" Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh trống trải không một bóng người, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Thừa Tuyển Doãn thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu đáng yêu không chịu nổi, bật cười.
"Phu quân, có gì buồn cười sao?" Cảnh Đường Vân nheo mắt lại, vẻ mặt không mấy tốt lành.
Tim Thừa Tuyển Doãn khẽ giật một cái, giây tiếp theo liền cảm thấy một cái nhéo đau nhói nơi thắt lưng làm hắn phải hít một ngụm khí lạnh.
Xe bò chậm rãi tiến vào làng, ông lão ngồi ở đầu thôn nheo mắt nhìn hồi lâu, bỗng dưng đứng bật dậy, chống gậy đi vào trong, vừa đi vừa hô lớn: "Xe bò! Xe bò! Tiểu tử nhà họ Thừa mua xe bò rồi! Thôn mình có xe bò rồi!"
"Xe bò hả?"
"Thật sao?"
Nghe tiếng xôn xao, dân làng lục tục kéo đến, chẳng mấy chốc đã vây chặt lấy xe bò.
"Chà! Con bò này trông oai ghê!"
"Thừa Nhị, này tốn bao nhiêu bạc vậy?"
"Thừa Nhị đúng là có tiền đồ thật, mới tách ra được bao lâu chứ? Lương thị kia chắc đang hối hận đến xanh ruột."
Thừa Tuyển Doãn không ngờ chỉ một chiếc xe bò lại khiến dân làng nhiệt tình như vậy, xe bò bị buộc phải dừng lại giữa đường, không nhúc nhích được, con bò cũng bực bội phì ra một hơi bằng lỗ mũi.
"Ối, còn mua nhiều thứ quá ta?"
Mục thị đưa tay định vén tấm vải bố che trên xe lên: "Mua gì thế, để ta coi thử."
Cảnh Đường Vân phản ứng cực nhanh, đè chặt tấm vải xuống: "Không có gì đâu."
Mục thị bất mãn rụt tay lại, nói giọng chua ngoa: "Mua gì quý báu đến mức nhìn cũng không cho nhìn?"
Cảnh Đường Vân không thèm để ý đến bà ta, còn Thừa Tuyển Doãn vừa hô vừa đánh xe, cố gắng lắm mới đưa được xe bò len qua đám đông.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng đưa được xe bò về đến sân nhà.
Ngoài sân vẫn còn vài người lén nhìn vào, ánh mắt dán chặt vào con bò, đầy thèm muốn.
Thừa Tuyển Doãn vác sọt từ xe bò vào trong căn nhà tranh, đặt cẩn thận rồi đóng cửa, sau đó vội vã đi đến nhà lý chính.
Cảnh Đường Vân thì thả lũ gà vịt ra sân, cho nước vào máng. Con bò dường như khát lắm, uống nước ừng ực, vừa uống vừa vẫy đuôi đuổi muỗi.
Ngưu thẩm cũng ghé sang xem náo nhiệt, mặt mày tươi rói: "Con bò này trông đẹp ghê, từ nay chắc hai đứa đỡ vất vả rồi."
Bà ngừng lại, như nhớ ra điều gì, hỏi: "Giờ mấy đứa chỉ có một mẫu ruộng nhỏ thôi đúng không?"
Cảnh Đường Vân gật đầu. Ngưu thẩm trầm mặc một lúc rồi nói: "Mua bò là chuyện tốt, nhưng ruộng mới là gốc rễ của nông dân mình."
Nếu bà có tiền dư thì nhất định sẽ ưu tiên mua đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!