Chương 17: Ngọc bội

Cảnh Đường Vân nghe Thừa Tuyển Doãn nói vậy, liền nghiêm mặt: "Không được! Cùng lắm thì tôi cho mình thêm hai lượng bạc nữa thôi, nếu không thỏa thuận được thì đừng mua nữa."

Cậu cố ý làm ra vẻ hung dữ như ác thần, nhưng rơi vào mắt Thừa Tuyển Doãn thì chỉ giống như một con mèo nhỏ đang nhe nanh múa vuốt, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng mà vò vò nắn nắn một trận.

Người môi giới kêu lên: "Mười lượng? Sao được! Ép hẳn năm lượng, như này nặng tay quá rồi!"

"Thôi vậy." Thừa Tuyển Doãn thở dài đầy thất vọng, "Phu lang, chúng ta đi thôi."

Người môi giới thấy Thừa Tuyển Doãn cứ vậy mà bỏ đi, hoảng hốt nói: "Đừng đi mà! Mười lượng cũng không phải không được!"

Người nông dân kia yêu cầu là không được dưới chín lượng, mười lượng tuy lời ít, nhưng muỗi dù nhỏ vẫn là thịt!

Thừa Tuyển Doãn chậm bước lại, nhìn Cảnh Đường Vân một cái, hai người nhìn nhau cười nhẹ.

Dắt bò rời khỏi nha hành, Thừa Tuyển Doãn lại bỏ ra hai trăm văn thuê một chiếc xe kéo, hẹn trước khi trời tối đến lấy, rồi dắt Cảnh Đường Vân đi mua vải vóc và bông.

Mua xong bông và vải bước ra ngoài, trời vẫn còn sáng. Thừa Tuyển Doãn liếc nhìn tiệm đồ trang điểm bên cạnh, kéo tay Cảnh Đường Vân bước vào.

Cảnh Đường Vân ngơ ngác hỏi: "Phu quân, mình đến đây làm gì?"

Thừa Tuyển Doãn ngược lại hỏi: "Em thấy chúng ta vào đây làm gì?"

Hắn vừa cầm một hộp kem dưỡng thì có tiểu nhị bước lên giới thiệu: "Đây là cao bạch ngọc mà các vị phu lang yêu thích nhất, bôi lên mặt hay tay sẽ khiến da mềm mại suốt cả mùa đông."

Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Có dùng được cho tay chân bị cước không?"

(*)Bệnh cước/nẻ do lạnh "

" (dòngchuāng): viêm da do phản ứng bất thường của cơ thể với thời tiết lạnh giá, gây ra các vết sưng, ngứa, và đau

Tay chân Cảnh Đường Vân cứ đến mùa đông là bị cước, sưng đỏ tấy.

Tiểu nhị liền giới thiệu thêm một loại thuốc chuyên trị cước tay chân, cuối cùng Thừa Tuyển Doãn mua cả hai loại.

Cảnh Đường Vân nhìn hộp cao nhỏ bằng bàn tay mà tận một trăm văn, đau lòng đến nhăn mặt, nhưng vẫn đành phải lấy tiền ra.

Vừa rút tiền ra, đã thấy một cô gái mặc áo dài màu hồng chen lên trước mặt bọn họ, đặt mấy hộp phấn son đắt đỏ lên quầy, rồi quay đầu lại, dùng giọng ra lệnh nói với Cảnh Đường Vân: "Này, trả tiền giùm tôi đi."

Thừa Tuyển Doãn nhíu mày, nhận ra người vừa đến.

Là đường muội của Cảnh Đường Vân, con gái của Lâm thị, tên là Cảnh Mỹ Hạnh.

Cảnh Đường Vân không thèm liếc nhìn Cảnh Mỹ Hạnh lấy một cái, chỉ lạnh mặt hỏi ông chủ: "Bảy trăm văn, đúng không?"

Đó là số tiền họ mua những món kia.

Cảnh Mỹ Hạnh sững người, gương mặt đẹp đẽ vì tức giận mà trở nên méo mó dữ tợn, "Cảnh Đường Vân, huynh dám giả vờ không quen biết tôi?"

Ngay khi Cảnh Đường Vân bước vào, cô ta đã thấy. Vốn tưởng rằng Cảnh Đường Vân gả cho Thừa Tuyển Doãn thì cũng chẳng được ngày lành, ai ngờ Thừa Tuyển Doãn lại đột nhiên không còn đánh người, còn nghe đâu bán lương bì gì đó mà kiếm không ít bạc.

Cô ta tự an ủi mình rằng Thừa Tuyển Doãn sẽ không bao giờ thích Cảnh Đường Vân, càng không thể đối xử tốt với cậu. Nhưng điều cô ta thấy lại là Thừa Tuyển Doãn đưa hết tiền bạc cho Cảnh Đường Vân quản.

Ở mấy thôn quanh đây, đàn ông có ai mà chẳng giấu tiền kỹ càng, sợ bị vợ lấy trộm? Vậy mà Cảnh Đường Vân lại có được vận may như vậy?

Lúc nhìn thấy Cảnh Đường Vân sắp trả tiền, cô ta không kìm được nữa, liền vơ lấy mấy món đồ đắt đỏ mà bình thường cô ta muốn mua nhưng không có tiền, rồi xông lên.

Cô ta không sợ Cảnh Đường Vân không trả, vì cô ta tin Cảnh Đường Vân sợ cô ta. Trong suốt mười mấy năm qua, ngay cả con gà nhà cô ta nuôi cũng còn có giá trị hơn Cảnh Đường Vân.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, chỉ mới có một tháng trôi qua, Cảnh Đường Vân lại dám làm ngơ cô ta như thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!