Mặt Đường ca nhi biến sắc "Sau này không cho mình lên núi nữa!"
Thừa Tuyển Doãn không dám dễ dàng hứa với cậu, đành chuyển chủ đề: "Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu tiền?"
Nhắc đến tiền, Đường ca nhi lập tức tỉnh táo.
"Không tính tiền lẻ, chúng ta còn năm mươi sáu lượng bạc nguyên, đủ để sửa nhà rồi."
Thừa Tuyển Doãn bế Đường ca nhi lên giường, "Vậy đến lúc đó để em phát tiền công cho họ, được không?"
Đường ca nhi nắm chặt chăn, bất an hỏi hắn: "Em có thể không?"
Một khi để cậu phát tiền công, người trong thôn sẽ biết tiền trong nhà do cậu quản, như vậy chẳng phải khiến phu quân mất mặt sao?
Hơn nữa chuyện phát tiền công lớn như vậy, có thể để một ca nhi như cậu làm sao?
Thừa Tuyển Doãn nằm xuống cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, "Nếu em không thể, thì chỉ còn tôi làm thôi. Nhưng dạo này tôi mệt quá, việc thì nhiều."
Ở nước Dư, địa vị của ca nhi rất thấp, nhiều nhà quyền thế thậm chí không chấp nhận cưới ca nhi làm chính thê.
Nếu sau này hắn kiếm được nhiều tiền, khó tránh khỏi việc có những kẻ không có mắt sẽ khinh thường hoặc bắt nạt Đường ca nhi.
Hắn không muốn chuyện đó xảy ra, nên ngay từ đầu đã phải để mọi người biết vị trí của Đường ca nhi trong lòng hắn.
Hắn muốn không ai dám khinh, không ai dám bắt nạt Đường ca nhi, càng muốn cậu không tự ti, biết quý trọng bản thân, tự bảo vệ mình.
"Em làm được!" Đường ca nhi nắm lấy vạt áo Thừa Tuyển Doãn, sợ hắn đổi ý, "Em phát tiền!"
Cậu muốn san sẻ với phu quân.
"Được rồi." Thừa Tuyển Doãn thổi tắt nến, vỗ nhẹ lưng cậu, dịu giọng dỗ dành như dỗ trẻ con: "Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm lên huyện."
Đường ca nhi vội nhắm mắt lại, "Em ngủ rồi!"
Thừa Tuyển Doãn mỉm cười hôn lên mí mắt cậu, "Ngủ ngon."
Đường ca nhi tỉnh dậy thì Thừa Tuyển Doãn vẫn còn ngủ. Cậu nhẹ nhàng nghiêng người, dùng tay vẽ từng đường nét lông mày, mắt mũi của phu quân.
Chắc hôm qua phu quân mệt lắm, cậu không nỡ đánh thức.
"Đẹp không?" Đột nhiên Thừa Tuyển Doãn mở mắt, trong mắt đầy ý cười.
Đường ca nhi đỏ mặt trách hắn: "Phu quân, sao lại giả vờ ngủ?"
Thừa Tuyển Doãn làm ra vẻ tiếc nuối: "Tôi còn tưởng phu lang sẽ hôn tôi tỉnh dậy, chờ mãi, ai ngờ chỉ chờ được bàn tay nhỏ của phu lang."
Hắn nắm lấy tay Đường ca nhi hôn lên đó, nhướng mày cười nói: "Thật ra tay cũng không tệ."
Đường ca nhi lập tức rút tay lại, cố nén thẹn thùng giục hắn: "Tỷ phu chắc chờ sốt ruột rồi."
Ngưu đại bá không phải vào huyện làm nữa, xe lừa để Mạc Nhị dùng, tiền thuê vẫn như cũ.
"Được, tôi dậy ngay."
Thừa Tuyển Doãn vén chăn, gió lạnh lùa vào khiến hắn rùng mình một cái.
Trời càng ngày càng lạnh rồi.
Đường ca nhi cũng muốn dậy theo, nhưng chăn còn chưa vén lên đã bị Thừa Tuyển Doãn đè xuống, "Đợi chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!