Chương 15: Xem bệnh

Mạc Nhị đi khỏi, Thừa Tuyển Doãn vừa định mở cửa vào nhà thì Ngưu thẩm bước ra nói:  "Thừa Nhị, hôm nay nương ngươi đến đấy."

Thừa Tuyển Doãn khựng tay, chỉ đáp:  "Con biết rồi ạ."

Ngưu thẩm thấy hắn thờ ơ như chẳng mấy để tâm, không nhịn được mà nhắc: "Bà ấy biết chuyện ngươi giao việc buôn bán lương bì cho Mạc Nhị rồi đấy."

Tuy nói việc buôn bán lương bì là việc riêng của Thừa Nhị, hắn muốn giao cho ai cũng được, nhưng dù sao Lương thị cũng là mẹ ruột hắn, việc buôn bán tốt như vậy không để người nhà làm lại đưa cho người ngoài, thực tình cũng khó mà nói cho xuôi.

Bà sợ Lương thị sẽ vin vào chuyện này mà làm ầm lên.

"Không sao đâu, Ngưu thẩm." Thừa Tuyển Doãn cười cười, hỏi sang chuyện khác: "Chuyện hôn sự của Ngưu Tử tiến triển đến đâu rồi ạ?"

Dạo gần đây Ngưu Tử đang bàn chuyện hôn nhân với cô gái bên làng Đa Đậu.

Nhắc tới chuyện này là Ngưu thẩm vui như mở cờ trong bụng: "Sắp rồi đấy! Chừng tháng sau ngươi có khi được uống rượu mừng đấy!"

"Vậy thì con xin chúc mừng trước ạ."

Vào nhà, Thừa Tuyển Doãn cất đồ đạc xong liền kéo Cảnh Đường Vân cùng ngồi lên giường. "Đường ca nhi, ngày mai tôi phải vào trong núi một chuyến."

Trong núi sâu có sâm già mà Cảnh Đường Vân cần, hắn bắt buộc phải đi một lần.

Mặt Cảnh Đường Vân biến sắc: "Em đi cùng mình."

Cậu biết bản thân không thể thuyết phục phu quân đừng đi, vậy thì chỉ có thể đi cùng.

"Không được." Thừa Tuyển Doãn nắm lấy tay cậu, "Tôi từng vào đó nhiều lần rồi, sẽ quay về an toàn."

Khi còn là hồn ma, hắn gần như coi núi sâu là vườn sau nhà mình mà đi dạo, nhưng bây giờ hắn là người sống.

Hắn có thể tránh được phần nào nguy hiểm, nhưng thú dữ trong núi thì hành tung bất định, không ai dám chắc có thể không gặp phải. Hắn không dám để Đường ca nhi mạo hiểm như vậy.

Cảnh Đường Vân mím môi không nói gì, thấy ánh mắt kiên quyết của hắn thì đành thỏa hiệp: "Vậy mình giúp em tìm một loại dược thảo."

Chưa kịp để Thừa Tuyển Doãn hỏi, cậu đã chặn lại: "Đừng hỏi em dùng làm gì!"

Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ đáp khẽ: "Được."

Cảnh Đường Vân dụi đầu vào lòng hắn, khẽ nói: "Phu quân, trước khi trời tối phải về nhé. Nếu mình không về, em sẽ lên núi tìm mình."

Thừa Tuyển Doãn nghiêm giọng: "Không được!"

Cảnh Đường Vân cũng sốt ruột, ngồi bật dậy, mắt đỏ hoe, trừng hắn: "Không được thì em khóc cho mình xem ngay bây giờ!"

Chuyện liên quan đến an nguy của cậu, Thừa Tuyển Doãn vốn không muốn nhượng bộ, nhưng nhìn ánh mắt đỏ hoe dần ứa nước của cậu, lòng hắn cũng mềm ra từng chút.

"Tôi sẽ về khi trời còn sáng."

Hắn chẳng bao giờ thắng được Cảnh Đường Vân.

Cảnh Đường Vân đưa ngón út ra: "Móc ngoéo!"

Thừa Tuyển Doãn dịu dàng lau giọt nước ở khóe mắt cậu: "Ừ."

Một đêm không mộng mị, đến khi Cảnh Đường Vân tỉnh dậy thì Thừa Tuyển Doãn đã đi rồi. Cậu cảm thấy trống vắng nơi ngực, bước ra khỏi phòng. Vừa mở cửa đã thấy Hùng Đậu đang bận rộn ngoài sân.

Từ sau khi Thừa Tuyển Doãn giao việc buôn bán lương bì cho Hùng Đậu và Mạc Nhị, Hùng Đậu không còn làm trong sân nhà này nữa. Cô sợ làm phiền đến hai người. Nhưng hôm nay thì khác.

"Tỉnh rồi à? Ra đây giúp tỷ làm lương bì đi." Hùng Đậu gọi, "Gần đây Mạc Nhị bán được nhiều quá, một mình tỷ làm không xuể nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!