"Vì sao mình không nói cho em biết?" Cảnh Đường Vân kỳ thực hiểu rõ Thừa Tuyển Doãn không phải người sẽ phản bội mình, nhưng cậu vẫn giận phu quân vì chuyện gì cũng không nói.
Thừa Tuyển Doãn hỏi chậm rãi: "Tôi mà nói, em sẽ đưa tiền cho tôi sao?"
Cảnh Đường Vân: "…"
Cậu sẽ không đưa đâu.
Vì mắc quá.
Phu quân một tháng kiếm được bao nhiêu chứ, cậu đâu nỡ tiêu hoang như vậy?
Cậu mím môi, không đáp. Thừa Tuyển Doãn thở dài một hơi, xoay người cậu lại, ép cậu phải nhìn hắn.
"Đường ca nhi, đối với tôi, không có gì quan trọng bằng em."
Hắn nhẹ nhàng hôn lên hàng mày và khóe mắt của cậu: "Đường ca nhi, tôi chỉ mong em sống tốt."
Mong em khỏe mạnh, không bệnh không tai, cả đời bình an.
Cuối cùng Cảnh Đường Vân cũng không địch nổi lời ngon tiếng ngọt của Thừa Tuyển Doãn, bị hắn dụ dỗ tới hiệu thuốc trong huyện.
Thấy mấy chục lượng bạc chỉ đổi được mấy gói thuốc, Cảnh Đường Vân đau lòng đến mức mặt mày nhăn tít lại.
Lang trung nhắc: "Thân thể của phu lang hiện tại, không thể vội sinh con."
Cảnh Đường Vân biến sắc, Thừa Tuyển Doãn nắm lấy tay cậu trấn an, hỏi: "Phải điều dưỡng bao lâu mới có thể sinh con?"
Lang trung đáp: "Ít nhất cũng phải một năm. Nhưng nếu thực sự gấp, có thể tìm nhân sâm trăm năm để uống."
Nhân sâm trăm năm quý hiếm, hiệu thuốc nhỏ của ông ta không có.
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lóe sáng, "Đa tạ."
Ra khỏi y quán, Cảnh Đường Vân hồn bay phách lạc. Thừa Tuyển Doãn biết là lời lang trung dọa cậu, bèn chỉ vào một đứa trẻ đi ngang qua: "Đường ca nhi, tôi ghét con nít nhất, sau này chúng mình đừng có con nhé?"
Đứa trẻ nghe xong ngơ ngác nhìn hắn, rồi oa một tiếng bật khóc chạy mất.
Cảnh Đường Vân sợ cha mẹ đứa bé tới kiếm chuyện, liền kéo phu quân đi ngay, đi thật xa mới nghiêm mặt hỏi: "Con em sinh ra, phu quân cũng ghét sao?"
Thừa Tuyển Doãn định nói là ghét, nhưng vừa tưởng tượng ra một phiên bản nhỏ của Đường ca nhi, chớp chớp mắt cười với hắn, má lúm hằn sâu, tim hắn khẽ rung động.
Câu nói dối kia, hắn thực sự không thốt ra được.
Khóe môi Cảnh Đường Vân khẽ cong lên: "Thôi nào, chẳng phải mình bảo sẽ đi tới quán ăn Đa Dư sao?"
Cậu biết phu quân đang cố dỗ dành mình, nhưng vẫn rất vui.
Thấy trên mặt Cảnh Đường Vân rốt cuộc cũng nở nụ cười, lòng Thừa Tuyển Doãn cũng an tâm, kéo cậu bước vào quán Đa Dư.
Tiểu nhị chạy ra, thấy Thừa Tuyển Doãn liền trừng mắt, hô to lên lầu: "Chưởng quầy, mau xuống đây! Người bán lương bì tới rồi!"
Thừa Tuyển Doãn: "…"
Trên lầu vọng xuống tiếng bước chân thình thịch. Chẳng bao lâu sau, một tên nha sai thắt đao ngang lưng bước xuống. Vừa thấy Thừa Tuyển Doãn, hắn ta giơ tay ra hiệu, tiểu nhị phía sau liền đóng sầm cửa lại.
Cảnh Đường Vân sợ quá, rụt người vào lòng phu quân. Thừa Tuyển Doãn cau mày, nha sai vội vàng cười trấn an: "Đừng sợ! Đừng sợ! Ta không có ác ý đâu!"
Hắn chỉnh lại y phục, "Tại hạ họ Hách, tên Đa Dư. Nếu ngươi không ngại, cứ gọi ta là Hách huynh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!