Thừa Tuyển Doãn lạnh lùng nhìn bóng lưng của bà ta, mãi đến khi khuất hẳn mới thu ánh mắt lại.
Hắn vứt cái cuốc sang một bên, ôm chặt Cảnh Đường Vân nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, tôi ở đây."
Hắn biết trước đây cậu từng bị Lâm thị đánh, nhưng lại không ngờ bà ta lại để lại một cái bóng tâm lý lớn đến vậy trong lòng cậu.
Thật ra bây giờ Cảnh Đường Vân không còn sợ nữa, chỉ là không nỡ rời khỏi vòng tay của Thừa Tuyển Doãn.
Cậu biết vậy là không nên, nhưng vẫn chẳng muốn rời khỏi hắn. Giống như người lạc trong bóng tối cuối cùng cũng nắm được ánh sáng, làm sao nỡ buông tay.
Tối đến, sợ cậu gặp ác mộng, Thừa Tuyển Doãn không buồn làm mẻ lương bì cuối cùng nữa, còn sớm đã ôm cậu dỗ ngủ.
Trước khi ngủ, hắn khẽ hỏi: "Sao trên người mình không có vết thương nào?"
Lông mi của Cảnh Đường Vân khẽ run, cậu thì thào: "Vì bà ta sợ em bị mình trả về."
Nhà họ Thừa không nỡ trả của hồi môn, nhà họ Cảnh cũng không muốn mất tiền đính ước của nhà họ Thừa.
Thế nên vài tháng trước khi thành thân, Lâm thị cố gắng nhẫn nhịn không đánh cậu, nếu tâm trạng quá tệ thì chỉ bỏ đói cậu để trút giận.
Toàn thân Thừa Tuyển Doãn run lên, lồng ngực như bị kim châm, đau nhói. Trong bóng tối, Cảnh Đường Vân không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng lại cảm nhận được hơi thở hắn nặng nề hơn.
Cậu nhẹ nhàng vuốt lên mi mắt hắn, không cảm thấy ẩm ướt mới thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ: "Phu quân, em không có sao đâu, trên người em không có sẹo, vết thương đều lành rất nhanh, em không xấu đâu."
Thừa Tuyển Doãn siết chặt tay đang ôm cậu, im lặng một lúc rồi khàn giọng đáp: "Dù có sẹo, mình cũng không xấu."
Lương bì với hương vị độc đáo đã nhanh chóng trở thành món ăn thịnh hành nhất trong huyện. Chỉ trong vòng một tháng, Thừa Tuyển Doãn nhờ bán lương bì đã kiếm được tận mười hai lượng bạc.
Cảnh Đường Vân ngồi xếp bằng trên giường đếm tiền, vui đến mức cười không thấy tổ quốc đâu.
Thừa Tuyển Doãn bước đến, nhẹ nhàng nhéo má cậu một cái. Cậu ngẩng đầu lên, hớn hở nói: "Phu quân, giờ chúng ta có ba mươi tám lượng ba trăm bảy mươi văn rồi đấy!"
Thừa Tuyển Doãn khựng lại, nhớ đến lý do mình lại đây, có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. "Đường ca nhi, Hùng Đậu gọi mình đó."
"Ừm, em qua liền." Cảnh Đường Vân nói rồi định cất tiền lại. Thừa Tuyển Doãn rướn cổ nhìn lén thì thấy cậu bất ngờ quay đầu lại, cảnh giác nhìn hắn: "Phu quân, mình đi ra ngoài đi."
Phu quân từng nói "đàn ông có tiền là sẽ hư", cậu tuyệt đối không để hắn có cơ hội hư hỏng đâu.
Thừa Tuyển Doãn: "…"
Hắn đành không cam lòng bước ra ngoài, bị cậu đóng cửa nhốt bên ngoài, bất đắc dĩ thở dài.
Muốn lấy tiền từ trên tay Đường ca nhi đúng là không dễ.
"Thừa Nhị!" – Mạc Nhị mang mặt mày sa sầm đi tới, "Trong huyện có người đang bắt chước bán lương bì rồi!"
Thừa Tuyển Doãn nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ hỏi: "Huynh bán hết chỗ bánh hôm nay chưa?"
Hôm nay hắn không ra chợ bán, vì Cảnh Đường Vân thương hắn bôn ba cả ngày, muốn hắn nghỉ ngơi một hôm. Ban đầu hắn không đồng ý, nhưng sáng nay cậu lại nhiệt tình quá mức, hắn đành đầu hàng trước mỹ nhân.
"Bán hết rồi." Mạc Nhị ngập ngừng, rồi bổ sung "Không thấy cậu, ta mang cả phần của cậu ra bán luôn rồi."
Về lý do "không thấy", với tư cách người có vợ, Mạc Nhị chỉ có thể hiểu ngầm chứ không tiện nói ra.
Thừa Tuyển Doãn: "…Ừ, thế thì tốt."
Ít ra không bị lãng phí.
Mạc Nhị thấy hắn có vẻ không lo lắng lắm, bèn hỏi: "Vậy hôm nay có nên làm ít lại không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!