Chương 12: Đại bá mẫu

Mắt Cảnh Đường Vân sáng rực khi thấy Thừa Tuyển Doãn, muốn chạy tới lại sợ hắn giận, chỉ nhìn hắn đầy mong chờ, dáng vẻ nhỏ bé kia thật khiến người ta mềm lòng.

Thừa Tuyển Doãn vừa nhìn đã thấy được sự bối rối của cậu, không chút ngại ngùng ngồi xuống cạnh, nắm lấy bàn tay đang lạnh buốt của cậu nhét vào túi áo, rồi hướng về những người đang mang vẻ mặt khác nhau trong nhà nói: "Tiền trong nhà là do Đường ca nhi quản, cho bao nhiêu, giữ bao nhiêu không phải do con mà đều là do cậu ấy quyết định."

Cảnh Đường Vân tròn mắt không dám tin, suýt nữa thì muốn viết chữ "đồ phản bội" ngay trên trán hắn.

Mọi người cũng dần định thần lại, ai nấy đều cười như không cười mà nhìn về phía cậu.

Mặt mũi của cậu ruột là Hùng Lực Hiển càng đen lại, trầm giọng nói: "Cảnh Đường Vân, ngay cả ta mà con cũng dám gạt hả!"

Cảnh Đường Vân lập tức chui tọt vào lòng Thừa Tuyển Doãn, chẳng thèm quan tâm có mất mặt hay không, chỉ rầu rĩ nói: "Con không biết gì hết, không nghe gì hết, đều là lỗi của phu quân con."

Thừa Tuyển Doãn nhướng mày, mỉm cười đáp: "Là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi được chưa."

Mọi chuyện rối rắm tạm lắng xuống, Thừa Tuyển Doãn bắt đầu nói đến chuyện chính:

"Dạo gần đây bán lương bì ở huyện, lượng chuẩn bị chẳng đủ bán. Nếu anh rể không chê, có thể đến lấy hàng từ chỗ tôi rồi mang lên huyện bán, chỉ cần đừng bán về phía bến sông là được."

Ngay lúc Cảnh Đường Vân kể về món lương bì bán rất chạy, Mạc Nhị đã động lòng, nhưng vì đây là nghề của người ta nên y đâu dám hỏi nhiều. Không ngờ Thừa Tuyển Doãn lại chủ động nhắc đến, liền vội nói: "Không chê!"

Thừa Tuyển Doãn không định kiếm lời từ Mạc Nhị, đưa ra giá vốn là hai văn một phần, bán được thì lời một văn.

Thường ca nhi lộ vẻ lo lắng: "Giờ Mạc thị đuổi hai đứa nó ra ngoài rồi, tụi nó ở đâu?"

Hùng Lực Hiển cũng tiếp lời: "Nếu hai đứa đều qua làm cho Đường ca nhi thì ở thôn Thiên Trùng sẽ tiện hơn."

Thừa Tuyển Doãn suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Lát nữa tôi sẽ đến tìm lý chính ở thôn mình xem có nhà nào trống không, chúng tôi sẽ trả tiền thuê để hai người ở tạm một thời gian."

"Được!" Mạc Nhị đáp ngay, quay sang nhìn Hùng Đậu, ánh mắt chẳng còn mông lung mà đầy quyết tâm.

Trên mặt Hùng Đậu cũng nở nụ cười. Ban đầu cô còn nghĩ những ngày sau này sẽ vô cùng vất vả, không ngờ Cảnh Đường Vân lại mang đến hy vọng lớn đến vậy.

Vì vẫn chưa chuẩn bị đủ lương bì để bán hôm sau, Cảnh Đường Vân lén để lại con gà mái rồi cùng ba người kia quay về thôn Thiên Trùng trong màn đêm.

Về đến nhà, Thừa Tuyển Doãn lập tức đi tìm lý chính, còn Cảnh Đường Vân thì bắt đầu dạy mọi người làm lương bì.

Hùng Đậu trố mắt khi thấy một thùng dầu: "Sao nhiều dầu thế này? Đống dầu này lẽ nào định cho vào lương bì sao? Chúng ta không lỗ vốn à?"

Cảnh Đường Vân vội an ủi: "Phu quân em tự tính hết rồi."

Lúc Thừa Tuyển Doãn quay về, Cảnh Đường Vân đã cùng mọi người bắt tay vào làm việc, hắn tiến đến kéo cậu ra khỏi bếp, lau mồ hôi trên trán cậu rồi nhẹ giọng nói: "Mình đi nghỉ ngơi đi."

Cảnh Đường Vân đang làm hăng, không phục: "Em không mệt."

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn tối lại: "Không mệt? Vậy nói chuyện em lén đi sang thôn Đa Đậu hôm nay đi?"

Dù hai thôn kề nhau, nhưng đi đi về về cũng mất hai canh giờ.

Hắn sợ cậu mệt nên đã dặn dò chỉ nhờ người truyền lời, ai ngờ cậu lại dám phớt lờ hắn.

Thật là khiến người ta giận mà cũng không nỡ trách.

"Em mệt rồi!" Cảnh Đường Vân quay người chạy vào phòng, trước khi đóng cửa còn ló đầu ra nghiêm túc dặn: "Em đi ngủ đây, ai cũng đừng làm phiền em!"

Thừa Tuyển Doãn nhìn cậu, đôi mắt ngập tràn ý cười, giọng dở khóc dở cười: "Được, không làm phiền em."

Hùng Đậu len lén chạm cùi chỏ Mạc Nhị, khẽ cười: "Lần này cha em đánh giá sai thật rồi."

Xem Thừa Tuyển Doãn thương cậu ấy như vậy, sao thấy có vẻ gì là người vũ phu đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!