Cảnh Đường Vân mím môi cười: "Con sẽ về nhanh thôi."
Tối qua khi phu quân bảo cậu tìm người sang thôn Đa Đậu truyền lời, cậu cố tình giả vờ ngủ, không lên tiếng.
Cậu không có trả lời, vậy thì không tính là lừa dối phu quân, nhỉ.
Ngưu thẩm vừa nhìn đã hiểu, cười nói: "Coi chừng Thừa Nhị về nó mắng đó."
Cảnh Đường Vân thản nhiên đáp: "Phu quân con không mắng con đâu."
Thôn Đa Đậu nằm sát bên thôn Thiên Trùng, Cảnh Đường Vân đi chậm, đến nơi thì mặt trời đã lên cao.
Cậu không đến nhà họ Mạc ngay mà rẽ vào nhà họ Hùng trước.
Vừa đến nơi, đã thấy một phu lang trung niên dáng người cao gầy, sau tai còn có vết đỏ, đang đốt lửa trong bếp ngoài sân.
Đó là phu lang của người thúc thúc nhà Cảnh Đường Vân, Thường ca nhi.
Cảnh Đường Vân gõ cửa: Mợ ơi.
Thường ca nhi nghe thấy tiếng động, quay lại thấy Cảnh Đường Vân thì mặt mày giãn ra vui vẻ, vừa lau tay vừa bước đến: "Đường ca nhi, sao con lại tới?"
Cảnh Đường Vân liếc vào trong: "Thúc con không có nhà ạ?"
Thường ca nhi mời cậu vào, vừa rót nước vừa nói: "Ra đồng làm việc rồi."
Ông hỏi tiếp: "Có việc tìm hả? Để ta đi gọi về."
Cảnh Đường Vân gật đầu.
Thường ca nhi thấy thế thì biết là có chuyện nghiêm túc, không dám chậm trễ, để Cảnh Đường Vân trông lửa giúp rồi vội vàng đi ra ngoài.
Chưa bao lâu sau, Hùng Lực Hiển mặt mày sốt ruột chạy vào, túm lấy Cảnh Đường Vân nhìn từ đầu đến chân: "Tên súc sinh đó có đánh con không?"
Từ lúc nghe nói Cảnh Đường Vân bị ép gả cho tên Thừa Nhị nổi tiếng vũ phu, Hùng Lực Hiển mất ngủ suốt đêm.
Nhưng chuyện do cha mẹ hai bên định đoạt, ông có lo lắng đến mấy cũng vô dụng.
Vừa rồi nghe Thường ca nhi nói Cảnh Đường Vân tìm ông có việc, điều đầu tiên ông nghĩ đến là cậu bị đánh, đến nhờ giúp đòi lại công bằng.
Cảnh Đường Vân vội lắc đầu, mặt hơi đỏ: "Phu quân đối với con rất tốt mà."
Hùng Lực Hiển thấy cậu không giống đang nói dối thì dần bình tĩnh lại.
Thường ca nhi kéo Hùng Lực Hiển ra một bên, mắng: "Lớn đầu rồi còn nóng nảy! Không sợ dọa Đường ca nhi hả?"
"Con không bị dọa đâu." Cảnh Đường Vân đã quen với tính khí của Hùng Lực Hiển, ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi vào chuyện chính. "Thúc ơi, con muốn đặt chỗ thúc làm ít xiên tre, mười cây một văn tiền."
Cậu dùng cành cây vẽ dưới đất: "Như vầy nè, một đầu vót nhọn là được."
Hùng Lực Hiển là thợ mộc duy nhất trong thôn Đa Đậu. Tối qua khi phu quân bảo cần làm xiên, người đầu tiên Cảnh Đường Vân nghĩ đến chính là người cậu ruột này.
"Cái này đơn giản mà." Hùng Lực Hiển liếc qua đã hiểu, "Một canh giờ là ta làm được cả bó, lấy tiền làm gì?"
"Đây là phu quân con bảo đấy." Cảnh Đường Vân thẳng thắn lấy Thừa Tuyển Doãn ra làm lá chắn, "Phu quân nói nếu thúc không lấy tiền, lần sau sẽ mướn người khác làm."
Hùng Lực Hiển mắng một câu: "Tên nhóc thối kia, còn biết uy h**p ta nữa hả!"
"Phu quân bảo đặt trước một ngàn cây." Cảnh Đường Vân lấy một trăm văn tiền đưa cho ông. "Phu quân yêu cầu rất cao, còn nói nếu cảm thấy phiền khi làm từng cây một, có thể làm một cái dụng cụ đơn giản để cắt khúc cho đều, rồi mài đầu nhọn là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!