Cổng thôn Thiên Trùng người qua lại tấp nập, thôn nhỏ hẻo lánh hoang vắng ngày xưa nay đã phát triển thành thôn giàu có nhất trong vòng mười dặm tám thôn.
Thừa Tam Tự đang đánh xe ngựa đi ra ngoài, từ xa liếc thấy một nhóc con mập mạp đang từng bước đi tới.
Y dừng xe ngựa, chặn tiểu béo lại, "Nhóc con, ngươi từ đâu đến? Người nhà ngươi đâu?"
Tiểu béo căng mặt, siết chặt nắm tay nhỏ, giọng non nớt hỏi: "Thúc thúc, xin hỏi đây phải là thôn Thiên Trùng không ạ?"
Thừa Tam Tự thấy đứa bé này khá thú vị, rõ ràng rất tức giận, nhưng hỏi lại rất lễ phép, y cười hỏi, "Đúng vậy, ngươi tìm nhà nào trong thôn Thiên Trùng?"
"Nhà Thừa nhị ạ."
Thừa Tam Tự sững lại, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, "Ngươi tìm nhà ai?"
Tiểu béo kiên nhẫn đáp, "Nhà Thừa nhị!"
Thừa Tam Tự hít một hơi khí lạnh, "Thừa nhị là ai của ngươi?"
Tiểu béo nghiêm trang nói, "Cha."
Thừa Tam Tự nhìn tiểu béo không có chút nào giống Đường ca nhi hay Thừa Tuyển Doãn này, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, "Vậy mẫu thân ngươi là ai?"
Tiểu béo đáp, "Cha nhỏ của ta là Lý ca nhi."
Thừa Tam Tự không dám tin.
Thừa huynh lại dám, dám bao dưỡng tình nhân!
Đứa con rơi này... còn tìm đến tận cửa.
Y không quản xe ngựa nữa, ôm tiểu béo điên cuồng chạy về nhà.
Người trong thôn thấy y ôm tiểu béo đều thấy kỳ lạ, có người cười hỏi y đây là ai, Thừa Tam Tự không dám đáp.
Y như kẻ trộm ôm tiểu béo xông về nhà, "rầm" một tiếng đóng chặt cửa lại.
Lý chính bị đánh thức, mặt đen lại hỏi: "Người lớn thế này rồi còn hấp tấp..."
Ông ấy khựng lại, chỉ vào tiểu béo trừng mắt, "Nó là ai đấy?"
Không đợi Thừa Tam Tự trả lời, Lý chính như pháo bị châm ngòi, túm cái mẹt bên cạnh đánh Thừa Tam Tự tới tấp, "Thằng nhóc thối nhà ngươi! Bảo ngươi thành thân thì không thành thân! Thì ra sớm đã có người trong lòng rồi! Con đã sinh ra còn không định cho người ta một danh phận, ngươi muốn chết hả!"
Thừa Tam Tự oan ức vô cùng, đang định giải thích, tiếng khóc chói tai vang lên.
Tiểu béo bị dọa khóc, "Ta muốn Tiểu Trúc Tử! Huhu... Ta muốn Tiểu Trúc Tử!"
Lý chính và Thừa Tam Tự luống cuống dỗ tiểu béo, nhưng dỗ thế nào cũng không nín.
Hách thị vừa về đến cổng nhà đã nghe tiếng khóc, vội bước vào.
Thấy đứa bé khóc đến khản cả giọng, ông cũng không kịp hỏi nhiều, chỉ có thể dỗ bé nín trước.
Ngưu thẩm vội vàng chạy đến, mặt đầy vui mừng.
"Thừa Nhị, Thừa Nhị về rồi!"
Lý chính và Hách thị nghe vậy, lập tức vứt đồ trong tay chạy ra ngoài. Thừa Tam Tự ôm tiểu béo mắt đẫm lệ, mặt đầy lo lắng.
Thừa Tuyển Doãn về, Đường ca nhi chắc chắn cũng về. Không về sớm không về muộn, lại chọn đúng lúc này về, làm sao bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!