"Hồng Ngọ Chiêu sắp chết rồi, nhưng huyết mạch Hồng gia không thể đứt, ông tìm cơ hội đưa Hướng Muội vào địa lao, dùng chút thủ đoạn để y mang thai cốt nhục Hướng gia chúng ta."
Hướng Muội lập tức mặt trắng bệch, tay gõ cửa lại không thu về, trong lòng hy vọng có thể nghe thấy lời từ chối của Hướng Tuyệt.
Giọng Hướng Tuyệt xuyên qua khe cửa rõ ràng lọt vào tai y, "Làm vậy ta có được lợi gì?"
Hồng Côn Lạc hừ lạnh một tiếng, "Ông đừng được lợi còn khoe mẽ, Hướng Muội mạnh hơn Hướng Điền nhiều, nếu y mang thai cốt nhục của Hồng gia chúng ta, với năng lực của Hướng Muội nhất định có thể vượt qua Hồng Ương nắm quyền Hồng gia, y là con trai ông, luôn hướng về ông, thậm chí không ngại ngàn dặm xa xôi mạo hiểm đi tìm thứ ông muốn, có y kiểm soát Hồng gia, ông còn sợ không kiếm được lợi sao?"
Hướng Tuyệt lạnh giọng nói: "Bà muốn nó mang thai cốt nhục Hồng gia chẳng phải cũng vì nhìn trúng năng lực của nó, có thể làm việc cho bà? Bề ngoài là nó kiểm soát Hồng gia, nhưng từ đầu đến cuối người kiểm soát Hồng gia chẳng phải vẫn là bà?"
Hồng Côn Lạc mất kiên nhẫn, "Chuyện này ôngi rốt cuộc có đồng ý hay không?"
Hướng Tuyệt im lặng nửa khắc, nói: "Ta sẽ cho người hạ thuốc nó."
Hồng Côn Lạc cười khẩy, "Bề ngoài giả vờ tình cha con sâu nặng, thực chất ông chẳng khác gì ta?"
Hướng Tuyệt không phủ nhận, nhắc nhở: "Nó lớn rồi, không còn dễ kiểm soát như vậy nữa."
Hồng Côn Lạc chỉ nói, "Ta không phải ông."
Hướng Tuyệt chịu nhường Hướng Muội, chẳng phải cũng vì gã cảm thấy sắp không kiểm soát được Hướng Muội nữa?
Tay Hướng Muội vô lực rủ xuống, toàn thân y run rẩy, là sự lạnh lẽo lan tỏa từ bên trong ra ngoài.
Y không biết mình rời đi bằng cách nào, nhưng y vô định quay về phòng, nằm trên giường, trùm chăn lại mới dám khóc thành tiếng.
Y biết mình là ca nhi, y ghét việc mình là ca nhi.
Mấy năm trước triều đình cải cách khoa cử, ca nhi cũng có thể làm quan.
Y kích động hơn ai hết, liều mạng học hành, chỉ để sau khi làm quan Hướng Tuyệt có thể coi trọng y, có thể trọng dụng y, nhưng đúng ngày thi khoa cử, y lại bị Hướng Tuyệt mạnh mẽ nhốt trong phủ.
Mọi nỗ lực bị Hướng Tuyệt gạt đi bằng một câu, "Ca nhi thì làm quan gì."
Y hận! Chưa bao giờ y hận như bây giờ.
-----
Đường ca nhi không về phủ ngay, mà xuống xe ngựa đi dạo.
"Đạo sĩ ở đạo quán ngoại ô linh nghiệm lắm, hắn ta còn tính được cháu nội ta là trai hay gái!"
"Thật không?"
"Thật đó, ta cũng đi tính rồi, chuẩn không cần chỉnh! Ta thấy vị đạo sĩ đó tiên phong đạo cốt, không chừng là thần tiên chuyển thế!"
Đường ca nhi nghe vậy, tiến lên hỏi: "Thật sự linh nghiệm sao? Bây giờ tôi đi còn kịp không?"
Phụ nhân nói lúc đầu đáp, "Kịp chứ, vị đạo sĩ đó lợi hại lắm, không đi sẽ hối hận."
Đường ca nhi nhíu mày hơi sâu, "Vậy chúng ta đi xem sao."
Cậu bảo Hy ca nhi dẫn người hầu đưa đồ về, một mình ngồi xe ngựa chạy đến ngoại ô.
Đạo quán rách nát, khi đến nơi chỉ có một đạo sĩ cao lớn đang quét sân. Đạo sĩ hành lễ với cậu, hỏi cậu đến đây làm gì.
Cậu đáp, "Nghe nói đạo sĩ trong này linh nghiệm lắm, tôi muốn đến xin đạo sĩ xem quẻ."
Đạo sĩ giơ tay mời vào, "Sư huynh ở bên trong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!