Chương 10: Thuê người

Ngưu thẩm siết chặt tiền trong tay, vỗ đùi đánh đét một cái, "Không được! Dù gì chúng ta cũng không thể nhận số tiền này!"

Vừa nói bà vừa đi ra ngoài, chưa đến cổng nhà tranh thì đã thấy Ngưu Tử hấp tấp chạy tới, "Nương! Có chuyện rồi!"

Sắc mặt Ngưu thẩm lập tức thay đổi, "Con bị thương à?"

"Không phải con," Ngưu Tử vội nói, "Mộc Trắc gặp phải heo rừng trên núi, lý chính gọi tụi con lên núi cứu người, con tới báo nương một tiếng."

Mặt Ngưu thẩm lập tức tái mét.

Ngưu đại bá lập tức vác lấy cuốc, "Ta cũng đi!"

"Con đi, bá cứ nghỉ đi." Thừa Tuyển Doãn từ trong sân nhà bước ra, nói với Ngưu Tử: "Tôi đi cùng cậu."

Hắn lại quay sang nhìn Ngưu thẩm, "Phiền thẩm trông hộ Đường ca nhi một lúc."

Ngưu thẩm gật đầu theo phản xạ. Chờ Thừa Tuyển Doãn và Ngưu Tử đi xa rồi bà mới cảm thán: "Tên Thừa Nhị này đúng là cưng chiều Đường ca nhi như con vậy."Dưới chân núi, Mục thị ngồi bệt xuống đất mà gào khóc om sòm.

"Hu hu hu! Trắc nhi mệnh khổ của ta ơi! Tất cả là do lũ súc sinh nhà họ Thừa kia! Nếu con có mệnh hệ gì, cả nhà ta biết sống sao đây!"

Vân ca nhi ngồi bên cạnh vừa khóc vừa lau nước mắt, dân làng bàn tán xôn xao.

"Chuyện này còn liên quan đến nhà họ Thừa nữa hả?"

"Cậu còn không biết à? Là Thừa Đại Tài nhà họ Thừa bảo Mộc Trắc dẫn cậu ta vào núi, kết quả là chỉ có mình Đại Tài quay về. Mục thị không làm loạn mới là lạ! Mộc Trắc là con trai duy nhất của bà ấy mà."

"Thế người nhà họ Thừa đâu? Sao không thấy ai hết?"

"Thừa Đại Tài vừa xuống núi chưa nói được mấy câu đã ngất xỉu, lý chính còn định đánh thức gã ta hỏi thêm, kết quả là Lương thị khóc lóc gào thét rồi vác Thừa Đại Tài về nhà luôn, Thừa Uông cũng theo về. Về đến nhà là khóa cửa trái lại ngay, sợ lý chính bắt đi cứu người đó mà."

"Nhà họ Thừa đúng là quá đáng thật! Tôi nhìn qua thấy Thừa Đại Tài cũng đâu có bị gì, nhiều lắm là quần áo rách một chút thôi."

Đàm ca nhi nghe vậy khinh miệt cười lạnh, "Nói xong là ngất, ai biết thật hay giả."

Lưu lang trung nghiêm giọng quát, "Đàm ca nhi!"

Đàm ca nhi bĩu môi. Cậu ta có nói sai đâu.

Thừa Đại Tài rõ ràng là sợ lên núi, giả vờ ngất xỉu thôi, ai mà không nhìn ra? Còn bày đặt là người đọc sách?

"Mau nhìn kìa! Thừa Nhị đến rồi! Cậu ta định lên núi cứu người thật hả? Coi như còn có khí phách nam nhi."

"Tôi từ trước đã thấy Thừa Nhị đàng hoàng hơn mấy người kia, chẳng hiểu ai bịa chuyện nói Thừa Nhị gian manh lại còn hay đánh người nữa."

Thừa Tuyển Doãn không hề hay biết mấy lời bàn tán đang khiến mọi người thay đổi cái nhìn về mình, hắn đứng trong đám đông, chờ mọi người tụ họp đủ.

Ngưu Tử len lén liếc hắn một cái, "Cậu với Mộc Trắc chẳng phải không ưa nhau sao?"

Những lời nói xấu về Thừa Tuyển Doãn, phần lớn đều từ miệng Mộc Trắc mà ra.

Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn vẫn bình thản, "Bất kể là ai, tôi đều sẽ đi cứu."

Hắn tưởng rằng mình không đồng ý đi vào núi cùng Thừa Đại Tài thì chuyện sẽ dừng lại. Ai ngờ Thừa Đại Tài cố chấp đến vậy, lại còn lôi Mộc Trắc theo.

Ngưu Tử trước giờ không thân với Thừa Tuyển Doãn, cũng bị mấy lời đồn ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng giờ phút này, cậu ta ít nhiều đã thay đổi cái nhìn về Thừa Tuyển Doãn.

Lý chính vừa mới sắp xếp xong đám người chuẩn bị lên núi, liền thấy một bóng người tập tễnh đi xuống. Dân làng nhìn theo ánh lửa, người đó chính là Mộc Trắc.

Mộc Trắc vừa thấy dân làng đã ngã quỵ, lý chính lập tức gọi người khiêng cậu ta đến nhà Lưu lang trung, Mục thị vừa khóc vừa gào hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì. Mộc Trắc liếc qua từng khuôn mặt một lượt, mặt đanh lại, "Thừa Đại Tài..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!