Lạnh.
Thừa Tuyển Doãn đã lâu không cảm nhận được cái rét thấu xương như thế này. Hắn theo bản năng quấn chặt chăn trên người. Khi tay cảm nhận được xúc cảm của lớp vải thật, hắn bỗng nhiên mở bừng mắt.
Trong gian nhà tranh nhỏ hẹp, tối tăm, ánh nến đỏ chập chờn lay động.
Nhận ra điều gì đó, tim hắn đập thình thịch, càng lúc càng dồn dập.
Bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, gió thu đang gào thét, văng vẳng truyền đến vài tiếng khóc thút thít.
Đồng tử hắn co rút, thình lình vứt chăn, để chân trần chạy vội ra ngoài, "rầm" một tiếng đẩy bật cửa ra, khiến người đang nép bên bếp khóc giật mình quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe trừng to nhìn hắn.
Thanh quản của Thừa Tuyển Doãn khẽ rung lên, hắn nuốt xuống cảm xúc nghẹn ngào trong lòng, từng bước tiến lại gần ôm lấy người kia, siết chặt cậu vào lòng, cất giọng khàn khàn gọi: "Đường ca nhi".
Cảnh Đường Văn, Đường ca nhi của hắn... vẫn còn sống. Không còn là thi thể lạnh ngắt, hắn cũng không còn là một hồn ma vô dụng.
Trời cao có mắt, đã cho hắn sống lại.
Cảnh Đường Vân hoảng sợ tròn mắt, vừa mơ hồ vừa bối rối, hai má lại ửng đỏ.
Đêm qua là đêm động phòng của hai người. Nhưng phu quân lại chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu. Cậu cứ ngỡ mình bị chán ghét, chỉ dám lén lút trốn ở đây lau nước mắt.
Không ngờ, phu quân lại bất ngờ xông ra rồi ôm cậu chặt đến thế. Đây... đây là bên ngoài nhà đó, lỡ người ta thấy sẽ bị chê cười mất!
Cậu khẽ đẩy hắn, lí nhí hỏi: "Phu quân, mình... sao vậy?"
Thừa Tuyển Doãn buông cậu ra, nhìn thấy khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp ấy vẫn còn nguyên vẹn, đáy mắt hắn tràn đầy xúc động, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Tôi không sao."
Kiếp trước hắn chết quá sớm, chỉ có thể hóa thành cô hồn trơ mắt nhìn Cảnh Đường Vân bị người ta giày vò, bắt nạt cho đến chết, chết trong sự cô độc, lạnh lẽo giữa căn nhà tranh tồi tàn.
Kiếp này, hắn nhất định phải cho Đường ca nhi được sống một cuộc đời tốt đẹp.
Hắn đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cậu, dịu dàng hỏi: "Sao mình lại khóc?"
Cảnh Đường Vân quay mặt đi, ngượng ngùng không dám nói thật: "Gió... thổi mạnh quá..."
Thừa Tuyển Doãn khẽ thở dài.
Đường ca nhi không nói, hắn cũng đã biết tại sao rồi.
Hắn tựa cằm lên vai Cảnh Đường Vân, giọng dịu xuống: "Là tôi sai rồi. Tôi tưởng mình là bị ép hủy hôn với tên kia rồi mới gả cho tôi, nên mới lạnh nhạt với mình."
Đêm qua là đêm tân hôn của hai người. Hắn kiếp trước vốn đã phải lòng Đường ca nhi từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bấy lâu lại hiểu lầm rằng cậu yêu tên Thừa Đại Tài kia, không muốn miễn cưỡng cậu nên mới khiến cậu tủi thân như thế.
"Không phải!!!" Cảnh Đường Vân vội lớn tiếng phản bác.
Chính cậu vì muốn huỷ hôn với Thừa Đại Tài mà phải cố tình cải trang cho xấu xí, sao có thể là bị ép được?
Lúc nhỏ cậu nghịch ngợm, nghe nói nhà họ Thừa có ý muốn đính ước cậu cho Thừa Đại Tài, liền trốn ra ngoài xem thử vị hôn phu là người như thế nào, không ngờ lại đi lạc.
Không tìm được đường về, Cảnh Đường Vân sợ hãi cực độ, may mà được Thừa Tuyển Doãn đang lên núi nhặt củi phát hiện và đưa xuống núi. Thấy Thừa Tuyển Doãn bước vào nhà họ Thừa, cậu tưởng nhầm hắn là Thừa Đại Tài, nên mới về khẩn khoản nài nỉ các cha vốn chẳng ưng thuận mối hôn sự này chấp nhận hôn ước.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hai người cha cậu mất, cả nhà đại bá lấy danh nghĩa giữ tài sản giúp cậu để chiếm đoạt. Cậu khi ấy chỉ là một ca nhi thân cô thế cô, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Sau này biết mình nhận nhầm người cũng đã muộn, trong lúc tuyệt vọng đành đóng giả kẻ xấu xí để mong Thừa Đại Tài chủ động huỷ hôn.
Không ngờ nhà họ Thừa thấy vậy nhưng vẫn tiếc 10 lượng tiền lễ hỏi, liền đẩy Thừa Tuyển Doãn ra thay thế. Ngày biết tin đó, cậu vui mừng đến mất ngủ.
Cậu trông chờ đêm tân hôn hơn ai hết, nhưng phu quân... lại chẳng thích mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!