Chương 50: Yêu một người

(*) TỪ CHƯƠNG 50 NÀY TÁC GIẢ ĐÃ ĐỔI TÊN CHA CỦA TƯỞNG HẠO TỪ HUBERT THÀNH ALBERT NHA.

Đây là một câu chuyện từ rất lâu trước kia.

" Loan Loan…"

Trong căn phòng ấm áp có một dãy giường bệnh, có một người nằm trên giường, khuôn mặt người phụ nữ gầy gò nắm tay thiếu niên thật chặt, đầy sợ hãi hỏi: "Bác sĩ nói cái gì?"

Năm nay thiếu niên khoảng chừng mười ba, bốn tuổi, thân thể hơi nhỏ gầy, ngũ quan thanh tú còn nét trẻ con. Chạm vào trán người phụ nữ, thiếu niên cười nói: "Mẹ đừng sợ, bác sĩ nói sẽ chữa khỏi được."

"Có thật không." Dường như lúc này người phụ nữ  mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ chỉ cần nghe bác sĩ nói, ăn uống thật tốt, chăm uống thuốc và ngủ ngon là được rồi."

Sau khi kéo chăn đắp cho người phụ nữ, thiếu niên chớp mắt và nói: "Con đi mua ăn đồ ăn ngon cho mẹ."

"Được."

Bác sĩ nói với thiếu niên nói, bởi vì những chuyện liên quan đến cha cậu nên mẹ cậu mới mắc phải chứng bệnh trầm cảm, vì vậy muốn bà khá hơn phải kiên trì hơn rất nhiều so với những người khác. Thiếu niên vẫn  chăm sóc bà rất tốt.

Lúc trước là mẹ đã bảo vệ mình từ trong tay tên rác rưởi kia, thiếu niên cảm thấy, bây giờ ông ta  đã bị vào tù rồi, đến lượt cậu sẽ tới chăm sóc bà.

Sau khi đi ra phòng bệnh, nụ cười trên mặt thiếu niên cũng không duy trì được nữa.

Cảm thấy không còn sức ngồi ở ghế tựa trên hành lang, trong lòng thiếu niên cảm thấy rất hỗn loạn.

Làm sao bây giờ…

Trong đầu thiếu niên thoảng qua lời bác sĩ đề cập đến  các phương án giải quyết.

Đúng, rồi sẽ có biện pháp.

Sẽ có, đi cầu xin họ hàng thân thích, dính chặt lấy mà cầu xin, hoặc là không đi học nữa, chuyên tâm làm công. Bác sĩ đã nói, có thể từ từ trả.

Thiếu niên hít sâu một hơi, có mục tiêu thì sẽ có nhiệt tình.

Đứng dậy đang muốn rời đi, lại nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến từng tiếng thét gào.

Trong lòng thiếu niên thất kinh, đứng dậy chạy vào phòng bệnh.

Bên trong phòng bệnh rất hỗn loạn, hai hộ sĩ đứng ở bên cửa sổ, sắc mặt trắng bệch. Những bệnh nhân khác cũng há to miệng sợ hãi cùng nhìn về một phương hướng.

Làm sao vậy… Xảy ra chuyện gì…?

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cái giường bệnh trống không thuộc về mẹ mình.

Dường như là nghĩ tới chuyện gì, hai chân thiếu niên run rẩy đi hướng về phía trước cửa sổ, ló đầu nhìn xuống.

"… Đừng nhìn!"

Một người hộ sĩ lấy lại tinh thần, kéo thiếu niên vào lòng, bởi vì bị doạ sợ nên bàn tay lạnh như băng che kín đôi mắt của thiếu niên.

Đã… Nhìn thấy.

Thiếu niên đứng sững ở tại chỗ, nói không ra lời cũng không thể khóc được, đầy kinh sợ và không dám tin tưởng.

Tại sao, lại như vậy.

Rõ ràng bản thân cậu đã rất cố gắng, đã rất cố gắng  …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!