" Tạ Y, đã ngủ chưa?"
Tạ Y vừa về đến nhà, tâm trạng vẫn chưa bình phục hoàn toàn liền nhận được điện thoại của Tưởng Hạo.
"Chưa đâu. Từ từ anh chờ chút đã." Tạ Y cởi giày cao gót và bít tất, tựa ở trên ghế salông uống nước.
"Cậu cùng Nghiêm Tuân sau đó thế nào ? Loan Loan nói với tôi sau đó hai người về cùng nhau."
"Đừng nói nữa." Tạ Y xoa xoa huyệt Thái Dương nói: Thật sự là một tai nạn."
Cũng không biết sau này Nghiêm Tuân sẽ đối với mình như thế nào đối, một cái tát kia chắc hẳn phải lưu dấu vết ở trên mặt hắn mấy ngày.
Ở đầu bên kia điện thoại Tưởng Hạo đang tràn ngập tò mò.
"Hết hy vọng đi, tôi sẽ không nói cho anh." Tạ Y cười nói: "Làm sao vậy? Muộn như vậy còn gọi tới."
"Tôi muốn hỏi tình hình của Loan Loan gần đây. Mới vừa rồi em ấy trò chuyện cùng tôi, tới chuyện tác dụng phụ của thuốc, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác rằng em ấy không nói hết lời."
"Dường như em ấy có hơi bất an và sợ hãi, thế nhưng em ấy không nói cùng tôi."
Tạ Y hỏi: "Cậu ấy nói cái gì với anh?"
Sau khi nghe Tưởng Hạo nói xong, Tạ Y suy tư trong chốc lát mới nói: "Người bệnh sau khi uống thuốc ngoại trừ những triệu chứng mà Loan Loan đã nói, có một số ít người có thể sẽ phải đối mặt với triệu chứng là mắt hơi mờ, giảm ham muốn tình dục, có khuynh hướng muốn tự sát, sẽ tùy theo từng người. Tôi nghĩ có khả năng Loan Loan cảm thấy bất an là vì gần đây thường xuyên không thấy rõ đồ vật cho nên như vậy?
Dù sao thì vốn dĩ cậu ấy đã nghe nghe không rõ, bởi vậy đương nhiên sẽ đặc biệt để ý tới chuyện này."
"Thì ra là như vậy."
Ngữ khí của Tưởng Hạo có chút lo lắng.
"Sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Tất nhiên. Chỉ là triệu chứng phổ biến ban đầu mà thôi, qua khoảng thời gian này là không sao. Còn nữa cũng là do Loan Loan hay quan trọng hóa vấn đề của bản thân thôi, thực ra vấn đề không nghiêm trọng lắm."
"Vậy thì tốt." Tưởng Hạo yên tâm.
Tạ Y nhắc nhở: "Thuốc có vai trò rất quan trọng đối việc trị liệu, dù sao thì cũng sẽ có lúc cảm xúc của người bệnh sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của con bản thân họ. "
"Tôi biết rõ. Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, so sánh giữa căn bệnh này và tác dụng phụ của thuốc, thì sẽ cảm thấy không khó khăn một chút nào."
Tạ Y cười nói: "Anh cũng phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh Loan Loan, lúc nào trở về?"
"Nhanh thôi, ngày mai sẽ về thăm. Sau đó lại quay phim hai ngày là xong việc."
"Vậy thì tốt."
—————
"Ầm —— ầm —— "
"Thư Loan! Mày mở cửa cho lão tử!"
"Mày làm phản? Lại ngứa da đúng không?"
Tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc, Thư Loan cảm thấy tất cả mọi người trong tầng lầu này đều nghe thấy, người đàn ông ở ngoài cửa vừa vào chỗ chết gõ vừa thét to.
Nhiều năm không nghe thấy giọng nói này, từ khi Thư Loan sinh ra, từ khi bắt đầu có ý thức cậu đã sợ hãi giọng nói này, bây giờ vẫn khiến cậu sợ hãi như trước, người đàn ông này đã sinh cậu ra, chi phối bản thân cậu, tiếng nói của ông ta đã sớm cắm rễ thật sâu ở trong đầu, bây giờ nghe thấy ngoại trừ sợ hãi ra thì căn bản không thể nào phản ứng lại được.
Cả người Thư Loan run rẩy thẳng tắp nhìn ra cửa lớn, đầu tiên Charlotte đứng ở trước cửa thấp giọng khò khè cảnh cáo, sau đó liếc nhìn Thư Loan, lập tức nhảy lên sô pha nhẹ nhàng liếm mu bàn tay của cậu, dụi dụi lên mặt cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!