Chương 48: Cơn ác mộng

Sau khi về Thư Loan bắt đầu những đợt trị liệu định kỳ cùng Tạ Y, ngoại trừ điều trị bằng thuốc và vật lý trị liệu, Thư Loan còn bắt đầu viết nhật ký.

Thư Loan không thích viết nhật ký, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, đành phải cố gắng nghĩ lại xem một ngày làm những việc gì, sau đó chậm rãi ghi chép lại, rồi gửi cho Tưởng Hạo xem, thỉnh thoảng Thư Loan cũng sẽ vừa viết vừa tán gẫu  cùng Tưởng Hạo.

Vốn dĩ khi không có công việc thì ngoại trừ việc chăm sóc Charlotte ra Thư Loan ở nhà cả ngày đờ ra, không làm việc gì khác, nhưng bây giờ thì không thể như thế được nữa, nếu không thì sẽ không có nội dung gì để viết thêm vào nhật ký.

Thư Loan nhìn trang nhật ký trống trơn liền cảm thấy lo lắng, không thể làm gì khác hơn là chọn lấy một hoạt động từ trong danh sách mà Tạ Y viết cho cậu để làm, ví dụ như vận động, đi tới cửa hàng mua đồ ăn.

Thư Loan cảm thấy mỗi khi cậu gửi bức hình chụp đồ ăn cho Tưởng Hạo xem, thì anh cũng có rất vui mừng, liền không nhịn được ăn uống điều độ hơn, ăn ăn rồi tâm trạng của bản thân cũng khá hơn.

"Hoan nghênh."

Ngày hôm đó khi cậu đến phòng khám bệnh của Tạ Y lấy thuốc, liền thấy Tạ Y đứng ở quầy hàng lau chùi một máy chạy đĩa CD kiểu cũ.

Thư Loan nghi hoặc hỏi: "Có thể sử dụng sao?"

Dường như Tạ Y vẫn luôn lau chùi bảo dưỡng nó.

"Không thể, nhưng bởi vì có kỷ niệm, nên giữ lại trưng bày cũng tốt." Tạ Y cười híp mắt nói: "Nhật ký viết thế nào rồi?"

"Mỗi ngày đều viết."

Tạ Y gật đầu.

Hắn cũng không yêu cầu được xem nhật ký của Thư Loan, chỉ hỏi một câu theo thường lệ.

Sau khi lấy thuốc và rời đi Thư Loan liền thấy cánh cửa xoay tròn bị đẩy ra.

Người đến là Nghiêm Tuân.

Sau khi nhìn thấy Thư Loan, Nghiêm Tuân kinh ngạc, sau đó chào hỏi với  cậu.

"Thật là đúng dịp."

Tạ y nhíu mày nói với Thư Loan: "Không khéo, gần đây ngày nào hắn cũng đến."

Thư Loan nhìn hai người này, một người thì có ánh mắt nóng rực, một người thì làm ra vẻ không nghe thấy không để ý.

Nhớ tới trước kia vì không muốn dây dưa với Nghiêm Tuân mà chạy trốn tới nước ngoài, nhưng nghe Tưởng Hạo nói chân trước Tạ Y  vừa tới Luân Đôn, chân sau Nghiêm Tuân cũng đến.

Có lẽ bây giờ Tạ Y đã triệt để biết rõ ràng   là bản thân mình không trốn thoát khỏi Nghiêm Tuân vừa có quyền vừa có thế, cho nên hắn dứt khoát định cư ở đại bản doanh của mình luôn.

Thư Loan cũng không ngờ rằng Nghiêm Tuân là một người hung hăng và cố chấp như vậy.

"Hiếm khi nào Loan Loan có mặt, cùng nhau đi ăn một bữa cơm?" Nghiêm Tuân nói: "Chúng ta đi ăn cùng cậu ấy."

Tạ Y nói: "Hai người đi đi, tôi không đói bụng."

"Không ăn sao được." Nghiêm Tuân hơi nhíu mày.

Tạ Y  nhìn Thư Loan nói: "Loan Loan, mua giúp tôi một phần nhé?"

"Không cho phép cậu ấy mua về." Nghiêm Tuân cũng nhìn Thư Loan lạnh lùng nói: "Hắn muốn ăn thì tự mình đi ăn."

Thư Loan: "…"

Mặt Thư Loan không chút thay đổi nói: "Tôi tự đi ăn."

Cũng không muốn đi ăn cùng mấy người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!