Nói là trên người không có cái gì, thực ra cũng không đúng cho lắm, dù sao vẫn còn có một cái quần soóc nhỏ khéo léo và xấu hổ mắc lại ở thắt lưng, nhưng cũng không cẩn thận bị cắt thành một vết rách, như ẩn như hiện.
Nhìn mảnh vải đáng thương run rẩy ở trên không trung, Thư Loan cảm giác mình muốn phát điên rồi.
"Cửa, ở, bên, kia."
Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc mà nhìn Tưởng Hạo, hai mắt thâm trầm, một bộ dạng báo trước gió thổi giông tố sắp đến.
Tưởng Hạo bị bộ dạng khủng bố của Thư Loan dọa sợ hết hồn, lập tức chạy như bay đến cạnh cửa "Cành cạch" một tiếng, động tác cực kỳ nhanh nhẹn khoá cánh cửa lại.
Thư Loan: "…"
"Ý em là anh cút ra ngoài cho em!" Thư Loan bạo phát, tức giận đến mức trực tiếp cầm bộ quần áo kia ném mạnh một cái, trùm hẳn lên đầu Tưởng Hạo.
Tên ngốc này!!
Tưởng Hạo bị vải vóc trùm lên, trước mắt lập tức rơi vào một vùng tối om, chỉ có Thư thanh âm tức giận của Thư Loan.
"Anh cố ý!"
"Không không không, anh tuyệt đối không có…"
"Anh cố ý!"
"Anh thật sự không biết…" Tưởng Hạo oan ức, nhìn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
"Anh chính là cố ý! Đừng tưởng rằng em không chú ý ngày hôm nay anh nhìn em với ánh mắt gì!"
"…"
"Thôi được rồi." Tưởng Hạo có một cảm giác không thể đặt tên rằng Thư Loan tức giận đến mức giơ chân như vậy cũng có chút đáng yêu, tâm trí càng thêm gợn sóng. Thư Loan nói không sai, hôm nay cậu mặc thành như vậy, Tưởng Hạo đã phải kìm chế một luồng hỏa từ lâu. Trong nháy mắt khi quần áo bị trượt xuống, lạc vào trong mắt anh là cơ thể và làn da không hề có chút tỳ vết nào gần như đã khiến anh suýt chút nữa là mất khống chế.
"Nếu em đã nói như vậy …" Tưởng Hạo thẳng tay kéo quần áo đang phủ trên đầu xuống, nhanh chân đi về phía Thư Loan.
"Anh muốn làm cái gì." Thư Loan theo bản năng lui về phía sau, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng lại cả người đã bị Tưởng Hạo vác lên.
Nằm rạp ở trên vai Tưởng Hạo, Thư Loan cắn răng nghiến lợi nói: "Thả em xuống!"
Tưởng Hạo cười híp mắt đặt Thư Loan lên giường.
Trường quay phim có rất nhiều phòng thay quần áo, mà căn phòng này đã trở thành phòng ngủ tạm thời của Tưởng Hạo. Lý do là thời điểm trước kia phải quay phim vào ban đêm, Tưởng Hạo chẳng muốn về khách sạn nữa, bởi vậy rất tùy tiện chọn lấy một cái sô pha để ngủ luôn, sau đó đoàn phim thẳng thắn kê thêm cho anh một cái giường to thoải mái.
Bị Tưởng Hạo đặt vào chăn mềm, Thư Loan há mồm liền muốn cắn lên vai Tưởng Hạo.
"Ah…!"
Tay mắt lanh lẹ Tưởng Hạo lập tức sờ soạng những chỗ mẫn cảm của Thư Loan, khiến cậu nhũn ra, không cắn nổi nữa.
"Tưởng Hạo, anh tên khốn này! Lại đang nổi điên làm gì vậy!"
"Động dục."
Câu trả lời này có thứ tự đến mức làm cho Thư Loan trợn mắt há hốc miệng.
Nhận thấy được Thư Loan cũng chỉ là xấu hổ, chứ không phải là căm ghét, Tưởng Hạo cười híp mắt hôn lên môi cậu, chậm rãi tiếp tục.
Hiện tại trên người Tưởng Hạo còn mặc bộ áo giáp mềm, mà Thư Loan vẫn đang mặc bộ quần áo và trang điểm để kiểu tóc của nhân vật vương tử dị quốc, nhìn vẫn thật sự là cực kỳ xấu hổ.
Tuy rằng đang ở thời điểm sắp xách súng lên ngựa nhưng đã dừng lại vì lo lắng Thư Loan sẽ sợ hãi và không thích ứng, nhưng Tưởng Hạo vẫn rất thỏa mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!