Chương 46: Tướng quân cùng vương tử dị quốc

(*) dị quốc: nước khác.

"Em nói cái gì?"

"Em không nói gì cả." Mặt Thư Loan không hề  có cảm xúc.

"Không đúng! Anh nghe thấy, em nói là bạn trai!"

Nghe thấy rõ rõ ràng ràng! Rõ rõ ràng ràng!

Tưởng Hạo cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, máu trong cơ thể cũng đang sôi trào, đạp mạnh chân ga chuyển tới hẻm nhỏ, sau đó dẫm phanh, dừng xe lại.

Thư Loan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ giả chết.

Còn Tưởng Hạo thì đang nhìn Thư Loan chằm chằm, không muốn bỏ lỡ mất bất kỳ một câu nói hay vẻ mặt nào của cậu dù là nhỏ nhất.

Mà sau một khắc, liền thấy Thư Loan đang giống như không thèm đến xỉa, lại hít sâu một hơi xoay người quát lên: "Nhắm mắt!"

Phản ứng cơ thể của Tưởng Hạo lướt nhanh qua đại não, còn chưa nghĩ ra tại sao muốn anh làm như thế đã theo bản năng mà nhắm mắt.

Thư Loan cúi người, kéo lấy cà vạt của  Tưởng Hạo khiến anh phải cúi đầu, sau đó đưa môi của mình tới hôn Tưởng Hạo.

Tưởng Hạo trợn to mắt.

Đôi môi mềm mại có chút ngốc và thô lỗ dán vào môi mình, sau khi lấy lại tinh thần Tưởng Hạo lập tức kích động cướp lấy quyền chủ động, một tay vòng qua eo Thư Loan đem cậu ôm vào lòng, một tay giữ lấy đầu của cậu để giữa hai người không hề có kẽ hở.

Thư Loan cảm thấy không khí càng ngày càng ít, có người xông vào trong miệng mình phiên vân phúc vũ, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, và tất cả những vùng mẫn cảm, trêu chọc đến mức Thư Loan không nhịn được mà run rẩy.

Thành ngữ "Phiên vân phúc vũ" (、) là dạng rút gọn của "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ" (、). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.

Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.

Ngoài cửa sổ sương mù rất dày đặc, bên trong xe âm nhạc càng ngày càng kịch liệt.

Thật vất vả một lúc sau mới kết thúc, Thư Loan nằm sấp ở trong lòng Tưởng Hạo há miệng thở dốc, hung ác nói: "Vì thế nên… Có làm bạn trai của em hay không!"

"Làm!"

Tưởng Hạo trực tiếp đem người đặt trên ghế xe, ánh mắt sáng lấp loé.

… Làm cái đầu anh.

Thư Loan tung chân đá Tưởng Hạo một cái nói: "Lái xe! Trở về!"

"Lái xe, lái xe." Tưởng Hạo cười híp mắt.

Phải lái xe thì lái xe! Bây giờ anh đang hưng phấn đến mức cmn muốn lái xe đi ra tận thành phố biên giới!

"Anh đừng được voi đòi tiên." Thư Loan dùng lực níu lấy cà vạt của Tưởng Hạo trầm giọng cảnh cáo nói: "Không cho phép chạm vào em, về nhà đắp chăn ngủ thuần khiết."

Tưởng Hạo cười híp mắt ngồi trở lại vị trí.

Không vội không vội, đều quải tới tay, còn sợ nấu không quen sao? Đều sẽ ăn được.

Thư Loan nhìn tâm trạng khoái trá của Tưởng Hạo, cúi đầu rầm rì.

"Tên ngốc."

Trở về khách sạn, sau khi hai người rửa mặt liền chuẩn bị ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!