Chương 41: Sụp đổ

"Đừng động vào tôi!" Đột nhiên Thư Loan hất mạnh tay Tưởng Hạo ra, tàn bạo mà trừng mắt nhìn Tưởng Hạo.

Tưởng Hạo sững sờ.

Tâm trạng của Thư Loan anh là người hiểu rõ nhất, gần như chỉ cần nhìn một ánh mắt liền biết trong lòng Thư Loan đang suy nghĩ gì. Bởi vậy vào lúc này cũng nhìn ra rồi, Thư Loan không phải cố ý giở tính trẻ con muốn quát anh như trước đây, hoặc là nói một đằng làm một nẻo để kéo sự chú ý của anh, lần này, là thật sự chống cự anh.

Tưởng Hạo đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, cười nói: " Loan Loan làm sao vậy?"

Thư Loan cầm lọ thuốc trong tay thật chặt, khóc đến mức thở không ra hơi.

"Anh gạt tôi…"

Tưởng Hạo cũng nhìn thấy vật khiến Thư Loan sụp đổ, thầm nghĩ không ổn rồi.

Trước kia bởi vì liên quan đến nội dung bộ phim nên tinh thần Thư Loan trở nên hoảng loạn, hơn nữa cho tới tận bây giờ cậu vẫn luôn bị triệu chứng này quấy nhiễu, vì lẽ đó Tưởng Hạo quyết định thật nhanh, lấy thuốc ở chỗ Tạ Y, vốn dĩ vẫn thả vào trong nước uống của Thư Loan, nhưng bây giờ sơ sẩy một cái là bị Thư Loan phát hiện.

"Anh gạt tôi… Anh đã nói, tôi, cùng, những người khác không giống nhau…" Thư Loan cắn môi dưới cố gắng không khóc thành tiếng.

Thư Loan vẫn cảm thấy mình không phải kiểu người không phải yếu đuối và có trái tim thủy tinh, nhưng từ khi gặp gỡ Tưởng Hạo, càng ngày càng không khống chế được chính mình.

Tại sao có thuốc…

Tại sao, có đúng là Tưởng Hạo không…., có phải hay không…..

Không được phép, không được phép, cậu không cho phép.

Tại sao Tưởng Hạo có thể!!

" Loan Loan…"

Charlotte cũng nhìn Thư Loan chằm chằm, tiến lên hơi dụi dụi vào mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng liếm láp an ủi.

Thư Loan hoàn toàn không nghe Tưởng Hạo nói gì, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, càng khóc dữ dội hơn.

Có một cái bàn thấp được kê ở ngay bên cạnh, trên đó có một chậu hoa cùng cây kéo dùng để tỉa hoa lá, trong lúc hỗn loạn Thư Loan đứng dậy cướp lấy cây kéo kia.

" Loan Loan!"

Tưởng Hạo trợn to mắt, trực tiếp khống chế Thư Loan, cây kéo trong tay Thư Loan cũng rơi xuống đất phát ra thanh âm "Leng keng".

"Thả tôi ra!!" Thư Loan bị Tưởng Hạo đè xuống đất, đành phải giãy dụa không ngừng.

Tưởng Hạo cúi đầu hôn mạnh lên môi Thư Loan, cạy mở môi Thư Loan thô lỗ càn quét và mút. Thành thục vừa hôn vừa cắn, kịch liệt đến mức cả người Thư Loan mềm nhũn.

Một tay Tưởng Hạo ôm eo Thư Loan, một tay kìm giữ tay ôm lấy đầu cậu, để cho bản thân có thể thưởng thức và trấn an người  trong lòng được tốt hơn.

Thư Loan bị hôn đến mức không còn khí lực để khóc, hai tay quàng ở trên lưng Tưởng Hạo run run, thân thể cũng run rẩy không thể khống chế.

" Loan Loan đừng sợ… Anh ở đây, anh sẽ luôn luôn ở bên em."

"Được rồi được rồi, đừng sợ."

Dường như Thư Loan vẫn không chịu được, nhìn đôi mắt dịu dàng của Tưởng Hạo, ngẩng đầu, há miệng tàn nhẫn cắn vào vai Tưởng Hạo.

Cắn rất mạnh, thậm chí còn chảy máu. Đầu tiên Tưởng Hạo rên lên một tiếng, bắp thịt căng cứng trong nháy mắt, nhưng lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, thả lỏng tiếp tục ôm Thư Loan dỗ dành.

"Không sao rồi, em nghe anh  nói, nha?"

"Ngoan, hãy nghe anh nói đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!