Chương 4: Tôi sẽ chịu trách nhiệm ba bữa một ngày

Sau khi quá trình  quay phim kết thúc Thư Loan tạm nghỉ ngơi một thời gian, trải qua những tháng ngày không có lịch trình công tác nên chỉ nằm dài ở trong nhà mốc meo.

Thư Loan nằm đờ ra trên ghế sa lông, bên ngoài vang lên âm thanh dọn dẹp đồ đạc, xem ra là có người dọn đến rồi. Chung cư này cũng mới được xây dựng, nằm ở trong một tiểu khu xa hoa, khá chú trọng vào tính riêng tư của cư dân, giá phòng cũng không đắt lắm, nằm trong khả năng chi trả của Thư Loan.

Tầng mà Thư Loan ở chỉ có cậu và một căn của đôi vợ chồng già ở phía đối diện. Dọc hành lang có tổng cộng 3 căn hộ, hai căn lớn một căn nhỏ, người mới tới sẽ vào ở căn hộ cuối cùng, đồng nghĩa với chuyên phòng ở lầu này đã kín.

"Rầm!"

Ngoài hành lang, Tưởng Hạo thả cái thùng cuối cùng xuống, cười với mấy người đàn ông là nhân viên của công ty vận chuyển và nói: "Vất vả cho các anh rồi!"

"Ai! Dễ thôi mà, là việc nên làm."

Thái độ của Tưởng Hạo rất tốt, nhân viên vận chuyển của công ty cũng vui vẻ cùng nhau giúp anh chuyển những cái thùng to vào trong nhà một cách thuận lợi, còn những cái thùng nhỏ Tưởng Hạo có thể tự xử lý, tóm lại thì đồ đạc  hành lý của anh cũng không nhiều.

"Ôi! Tiểu tử, người mới tới à?"

Căn hộ của đôi vợ chồng già ở phía đối diện mở cửa, chào hỏi cùng Tưởng Hạo

"Chào chú, chào dì, tên cháu là Tưởng Hạo." Tưởng Hạo nói xong liền ôm con chó sói lên cười và nói: "Đây là Charlotte. Cháu sẽ để ý trông chừng nó, không để nó gây rắc rối! Sau này kính xin chú và dì bao dung và chăm sóc hơn ạ."

"Không có chuyện gì không có chuyện gì, chúng ta cũng yêu thích chó." Người đàn ông lớn tuổi chỉ vào con chó sói và nói thêm: "Hơn nữa con chó của cháu cũng rất soái!"

Tưởng Hạo cười tươi, lộ ra hàm răng trắng.

Người phụ nữ nói: "Ở cách vách sát căn hộ của cháu là do một người đàn ông thuê, cậu ta ở một mình. Dáng người rất cao mặt mũi cũng dễ nhìn, thế nhưng…"

Người phụ nữ lắc đầu nói: "Tính tình lại  không tốt. Nghe nói cậu ta là đại minh tinh, chắc vì lẽ đó nên quá kiêu ngạo. không hòa đồng hay thăm hỏi người ngoài, mọi người chào hỏi cậu ta cũng không để ý, sau này cháu nhớ đừng nên trêu chọc cậu ta a."

Tưởng Hạo chỉ cười gật đầu.

Khéo léo từ chối sự giúp đỡ của hai vợ, Tưởng Hạo đem tất cả hành lý vào nhà và sắp xếp cẩn thận, sau đó sửa lại cổ áo một chút, dẫn theo Charlotte và xách túi đồ to, ấn ấn chuông cửa của căn hộ cách vách.

Không phản ứng.

Tiếp tục nhấn chuông.

Mặc dù Tưởng Hạo cũng biết  ít nhiều về mật mã để mở cánh cửa này ra, nhưng vì cảm thấy…cứ xông vào thì cũng không hay cho lắm.

Hít sâu một hơi, tiếp tục ấn.

Trong phòng, Thư Loan chậm rãi đứng dậy, nghi hoặc mà nhìn cửa lớn nhà mình.

Có người, có tiếng vang của chuông cửa?

Chắc vậy rồi.

Đứng dậy mở cửa, người đến lại là Tưởng Hạo.

"Này, chào tiền bối."

Thư Loan thầm nghĩ, tại sao cái tên này cứ bám dai như đỉa? Nơi nào cũng có thể nhìn thấy anh ta.

"Sau này tôi chính là hàng xóm của cậu, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."

Thư Loan gật đầu.

" Tôi sang đây là muốn xin cậu giúp một chuyện." Tưởng Hạo cười gượng chỉ chỉ vào trong nhà, nói: "Tôi có thể vào ngồi một chút không?"

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!