Chương 38: Đừng khóc

Thời gian quay phim kéo dài vài tuần, Nghiêm Tuân dẫn theo vệ sĩ của Nghiêm gia vẫn lại thị trấn nhỏ xử lý những người mặc áo đen kia giúp Tưởng Hạo, thỉnh thoảng cũng sẽ đi tìm Tưởng Hạo và Thư Loan tụ tập uống chút rượu, thật sự cũng không xảy ra chuyện gì nữa.

Đoàn phim bắt đầu quay phim từ cuối mùa thu đến đầu mùa đông. Nhưng mà thành phố nhỏ này nằm ở khu vực có khí hậu ôn đới hải dương, tuyết không hay rơi, nhưng thường xuyên có mưa.

May khi trời vừa sáng đoàn làm phim đã bàn bạc kế hoạch xong, chờ đến thời điểm mưa nhiều cũng cần dùng trong những phân đoạn quay phim sau này, đại đa số cảnh quay đều cần mưa to cùng bầu không khí lạnh giá, thật sự là giảm bớt được chi phí cần dùng trong việc tạo mưa nhân tạo.

Theo phát triển của nội dung  kịch bản bộ phim, tình cảm của Ngải Tây cùng Hans càng lúc càng sâu. Nhưng mà, bọn họ cũng xác nhận, Ngải Tây đã trở thành mục tiêu của tên sát nhân mổ bụng bằng tay, mà tên sát  nhân Jack The Ripper là một kẻ không hoàn thành mục tiêu thì sẽ không bỏ qua.

Kẻ sát nhân Jack The Ripper triển khai kế hoạch truy sát Ngải Tây ráo riết, sau khi tiết mục ở nhà hát kịch kết thúc, góc tối phòng ăn trong trang viên nhà Monthey bỗng nhiên bị cúp điện…

Ngải Tây đứng bên bờ vực của sự sụp đổ, thậm chí còn có chuyện tệ hơn, cha Hans đã phát hiện chuyện Ngải Tây giả gái, tức giận đến mức đuổi Ngải Tây ra khỏi nhà, cũng đưa Hans ra nước ngoài.

Ngải Tây chịu khổ không chỗ nương tựa, cả ngày lẫn đêm đều phải chạy trốn.

Đêm khuya trên đường phố không một bóng người, mưa lất pha lất phất, trên đường còn có những vũng nước nông sâu.

"Bộp bộp, bộp bộp…"

Ngải Tây giống như người điên chạy trốn ở đường phố.

Trên người thiếu niên chỉ có một cái áo sơmi trắng mỏng manh, giờ khắc này vải áo bị thấm ướt bởi mồ hôi và nước mưa mà áp sát vào da.

"Hộc… Hộc…"

Trong lòng Ngải Tây vẫn còn sợ hãi, nhìn qua nhìn lại xung quanh, cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu nhất định phải chạy trốn thành công… Cậu muốn đến bến tàu, cậu phải đến bến tàu!

Xuyên qua mấy ngõ nhỏ, cuối cùng Ngải Tây cũng có thể chạy tới bến tàu. Có một chiếc thuyền lớn đã neo đậu ở bến tàu, nhìn thấy ông lão đang chuẩn bị lên thuyền, Ngải Tây liều mình chạy về phía ông.

"Bá tước đại nhân!"

Ngài Monthey nhìn thiếu niên đã lừa dối cả gia tộc Monthey, còn quyến rũ con trai của mình đến mức thần hồn điên đảo, trong mắt ông sượt qua một tia căm ghét.

Ngải Tây run giọng nói: "Xin hãy cho cháu cùng đi! Xin ngài cho cháu cùng đi có được không? Xin ngài! Cháu nhất định phải gặp được Hans một lần cuối…"

Ngài Monthey phất phất tay về hướng người quản gia đứng ở phía sau, một đám vệ sĩ lập tức tiến lên đánh đuổi Ngải Tây đi.

"Không…! Xin ngài! Van xin ngài… Chỉ một lần thôi…"

Viền mắt Ngải Tây dần dần trở nên đỏ ửng, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc lớn.

"Bá tước đại nhân! Xin ngài!!"

Khi Ngải Tây biết Hans đã chết vì đắm tàu, cậu cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ, lý do khiến cậu cố gắng chống đỡ sống sót đến tận bây giờ, chính là mong được gặp Hans một lần cuối, đi nhìn thi thể được ngư dân vớt lên.

Ngài Monthey hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

"Bá tước đại nhân!"

Ngả Tây "Bộp" một tiếng quỳ xuống, hèn kém nằm rạp cả người xuống nói: "Ngài muốn cháu làm cái gì cũng được! Làm bất cứ chuyện gì cũng được!"

Mưa lớn ào ào, quản gia bung dù  cho ngài Monthey, hai người chậm rãi bước lên bến đỗ thuyền.

"Bá tước ———— "

Nước mắt trên mặt Ngả Tây giao hòa cùng nước mưa lẫn nhau, gào khóc cố gắng xông lên vượt qua vòng vây của những vệ sĩ đang cản đường. Một đám vệ sĩ thấy vậy liền đánh nhau cùng Ngả Tây, nhưng mà dù sao Ngả Tây không thể nào là đối thủ của bọn họ.

Cơn mưa to vẫn đang rơi, trên mặt đất tích trữ toàn nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!