Chương 37: Bàn luận về sự tự chủ của hạo ca

Thật vất vả, mãi mới quay phim xong xuôi và đến thời điểm dùng cơm. Ngải Tây trải qua  thiên tân vạn khổ chạy trốn thành công, cuối cùng là do Andrea dẫn theo cảnh đội chạy tới cứu.

Thư Loan cũng thở hồng hộc, dùng giày cao gót chạy từ khi trời vừa sáng, dưới chân còn bị nổi bọng nước. Sau khi kết thúc việc quay phim, hai chân đều run rẩy.

Vừa vào đến phòng nghỉ ngơi Tưởng Hạo liền xoa bóp bàn chân cùng lòng bàn chân cho Thư Loan thật cẩn thận.

Thư Loan ngồi ở trên ghế dựa mềm cầm hộp cơm ăn, nhìn Tưởng Hạo  ngồi xổm ở trước người mình một chút rồi nói: "Đừng xoa nữa, ăn cơm trước đi."

"Cũng không đói bụng mà."

Thư Loan lắc lắc đầu, dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt đưa tới Tưởng Hạo bên cạnh miệng anh và nói: "Mở miệng."

Chóp mũi là mùi thịt thơm ngát, Tưởng Hạo dở khóc dở cười, mở miệng nuốt miếng  thịt kho tàu vào.

Nhìn Tưởng Hạo  đang yên lặng thưởng thức, Thư Loan cảm thấy mình có một cảm giác thỏa mãn không tên, nên bản thân cậu ăn một miếng liền đút cho Tưởng Hạo một miếng. Hai người hài hòa, nhân viên đi ngang qua thấy vậy đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

"Oa…"

Đường Tịch đứng ở cạnh cửa, cầm điện thoại di động chụp ảnh hai người.

Tưởng Hạo bất đắc dĩ nói: "Đừng truyền ra ngoài, nếu không cửa của công ty chúng ta sẽ không chặn nổi."

"Ha, tôi cũng không dám, nếu dám truyền ra ngoài sẽ trở thành kẻ khả nghi gây xích mích mối quan hệ của fan Thư và fan Hạo."

Tưởng Hạo cùng Thư Loan không hiểu mà nhìn Đường Tịch.

"Hai người nghĩ rằng hai người làm như thế này là rất phấn hồng sao?" Đường Tịch nhíu mày nói: "Không hề có chút nào đâu. Chuyện này căn bản là do Loan Loan đang phát lương  cẩu có được không?"

Nhìn thế nào cũng thấy như đang phát lương cẩu cho chó FA.

Thư Loan: "…"

Tưởng Hạo: "…"

Thư Loan yên lặng thu bàn tay đang cầm thìa về, Tưởng Hạo xoa bóp xong cũng yên lặng đứng dậy.

Đường Tịch ôm bụng cười lớn.

"Ai nha… Suýt chút nữa quên mình tới đây là muốn làm gì." Đường Tịch xoa xoa khóe mắt cười chảy cả nước mắt, từ trong bao lấy ra một cái túi đưa cho Thư Loan nói: "Cho anh này."

Thư Loan nhận túi, sau đó tò mò mở ra liền thấy bên trong là mấy miếng xốp và mấy miếng lót mềm.

"Cho anh để lót vào giày, dùng cái này có thể giảm bớt  một chút áp lực của giày cao gót mang đến." Đường Tịch cười híp cả mắt nói: "Nhưng buổi chiều hôm nay anh cũng sẽ không phải dùng đến, chúng ta cân nhắc đến chuyện anh có thể sẽ bị mệt, vì lẽ đó thay đổi đổi cảnh quay, cảnh quay buổi chiều cũng không cần đi giày."

"Có cảnh quay như vậy sao?" Tưởng Hạo đang suy nghĩ lại nội dung của kịch bản.

"Có a!" Đường Tịch cất cao giọng nói: "Chơi đùa trên giường a!"

Thư Loan: "…"

Tưởng Hạo: "…"

"Chơi đùa đều là ở trên giường, cho nên không cần phải bước đi đâu cả." Vẻ mặt Đường Tịch lộ ra biểu cảm "Tiện nghi cho mấy người ", trong nháy mắt lại thay đổi thành chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Mà đợi đến khi Đường Tịch đi rồi, bên trong phòng nghỉ ngơi lập tức có một bầu không khí kỳ quái.

Không có người nào nói chuyện.

Thư Loan dọn hộp cơm vào, mặt không hề có cảm xúc rời khỏi phòng, đi đến phòng thay quần áo đi thay trang phục khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!