Chương 33: Suýt nữa thì khóc rồi

Sau khi quá trình quay phim quảng cáo ở Paris kết thúc, rốt cuộc Thư Loan cùng Tưởng Hạo cũng về nước, nhưng mà sau đó cũng không được nghỉ ngơi. Tưởng Hạo tiếp tục đến học ở Học viện Nghệ Thuật, còn Thư Loan thì tham dự quảng bá lần đầu tiên của phim rồi luân phiên tới các nơi tuyên truyền tạo thế, cuối cùng bộ phim « Mùa Đông Giá Rét » cũng đã tới thời điểm được công chiếu.

Mà ngày hôm sau bộ phim «Ánh Sáng Mùa Hạ» cũng được công chiếu lên màn ảnh lớn.

Đúng như Thư Loan đã đoán trước, doanh thu phòng vé của «Ánh Sáng Mùa Hạ» vượt qua « Mùa Đông Giá Rét ».

"Không nên xem nữa."

Trong một góc bí mật của quán cà phê, Thư Loan đang đợi người phục vụ bưng cà phê lên, trước đó đưa tay muốn lướt lướt weibo, nhưng bàn tay lại bị Tưởng Hạo nắm chặt lấy.

"Bây giờ đang rất loạn, em không cần đọc đâu."

Thư Loan thu tay về, cũng không tiếp tục nữa.

Nói chung cậu cũng có thể tưởng tượng ra những chuyện gì liên quan đến mình đang được lan truyền trên internet, doanh thu phòng vé « Mùa Đông Giá Rét » bại bởi «Ánh Sáng Mùa Hạ», người ngoài sẽ thấy thế nào, fan của Trình sẽ như thế nào, cậu cũng biết rõ ràng.

"«Ánh Sáng Mùa Hạ» có thể thắng « Mùa Đông Giá Rét » không phải là vì diễn xuất của Trình Tu Hảo tốt hơn, mà có liên quan đến đề tài của bộ phim. Thực ra có thể nói « Mùa Đông Giá Rét » là một bộ phim có chất lượng tốt, nhưng đòi hỏi sự kiên trì và từng trải mới có thể cố gắng thưởng thức." Tưởng Hạo biết rằng phần lớn fan của Thư Loan trên internet đều có cùng một cảm nhận, tất cả đều là wow phong cảnh đẹp quá, wow Thư Loan rất đẹp trai, thực ra là xem cũng không hiểu cái quỷ gì cả, nếu không phải là bởi vì yêu idol, căn bản sẽ không đến xem.

Thư Loan nhún vai một cái, vốn dĩ cậu cũng không thèm để ý đến chuyện doanh thu phòng bán vé nào cao hơn, chỉ cần cố gắng diễn xuất thật tốt là được.

Sau đó bánh gato cùng cà phê được bưng lên.

Tưởng Hạo vừa giúp Thư Loan thêm đường vừa nói: "Sau khi ăn anh sẽ dẫn em đi gặp một người bạn nhé?"

" Nghiêm Tuân?"

"Không phải, là một người khác."

"Được."

Tưởng Hạo lái xe của Thư Loan, hai người đến ngoại ô thành phố.

Vốn dĩ Thư Loan đang dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần, nhận thấy tốc độ xe từ từ chậm lại mới mở mắt ra. Nhưng mà sau khi nhìn thấy biển hiệu của tòa nhà trước mặt, Thư Loan lập tức giận tái mặt, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh băng.

"Tưởng Hạo, anh có ý gì."

"Cái gì?"

"Anh tới nơi này làm gì. A, muốn học theo Trình Tu Hảo à..." Thư Loan nhìn dòng chữ " Văn phòng cố vấn tâm lý Tạ thị trên tấm bảng cười lạnh.

"Anh cũng giống như những người khác... Cũng giống như Trình Tu Hảo!"

"Anh cũng cảm thấy tôi không bình thường... Anh cũng cảm thấy tôi có bệnh!" Thư Loan bắt đầu run cầm cập.

" Loan Loan, em đừng kích động, nghe anh nói đã..."

Nhưng mà Tưởng Hạo còn không tới kịp nói gì, đã thấy Thư Loan liều mạng mở cửa xe ra. Tưởng Hạo cả kinh, lập tức khẩn cấp giẫm phanh lại.

Thư Loan nhảy xuống xe.

" Loan Loan!" Tưởng Hạo vội vã tắt động cơ xe đuổi theo: "Không phải như em nghĩ đâu, em nghe..."

"Cút!" Giọng nói của Thư Loan hơi biến điệu.

" Loan Loan..." Tưởng Hạo kéo tay Thư Loan nắm lấy thật chặt.

"Tưởng Hạo anh vô liêm sỉ! Anh cút đi!"

Tưởng Hạo thấy viền mắt Thư Loan hồng hồng, trước tiên trực tiếp ôm cậu vào lòng, đặt đầu Thư Loan vào ngực mình rồi nói: "Là anh phải tới gặp bác sĩ tâm lý, không phải em, là anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!