Nhiệt độ bên trong phòng ở mức vừa phải, thậm chí có hơi lạnh, nhưng Thư Loan cảm thấy rất nóng, mỗi tấc da thịt trên người, đặc biệt là trên mặt cũng cảm thấy nóng bừng.
Rốt cuộc ngón chân cuộn chặt cũng có thể thả lỏng, Thư Loan há to miệng hít lấy không khí. Tuy rằng không làm đến bước cuối cùng, nhưng...
"Cút!"
Suýt chút nữa bị đẩy xuống giường, Tưởng Hạo nhanh tay nắm lấy đầu giường, thấy hô hấp Thư Loan hỗn loạn thở hổn hển đang trừng mắt nhìn bộ dạng của mình, anh cũng không bắt ép nữa cậu nữa, mà đứng dậy bình tĩnh đi vào trong phòng tắm.
Thư Loan cắn môi dưới, ngồi ở trên giường điều chỉnh khí tức, trong lòng và đầu óc đều rất hỗn loạn.
Một lát sau Tưởng Hạo mới từ trong phòng tắm đi ra, nhìn cũng rất bình tĩnh.
"Em bảo Sương Sương đặt phòng khác cho anh, anh cút ra ngoài đi."
Tưởng Hạo cũng không để ý tới bộ dạng sắc bén của Thư Loan, cười lướt qua Thư Loan nằm ở trên giường nói: "Nhưng anh đã bị chiếc giường của em phong ấn rồi. Ừm, xem ra nó muốn anh ở lại phòng này."
Thư Loan ngơ ngác mà nhìn nửa cái giường bị chiếm lấy, nhìn Tưởng Hạo quay lưng với mình chuẩn bị đi ngủ.
Mà Tưởng Hạo vẫn nằm lỳ ở trên giường vùi mặt vào trong gối giả chết, dự định lừa gạt, nhưng mà qua một lúc lâu cũng không nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm gì..... Xảy ra chuyện gì?
Sao lại yên tĩnh như vậy?
Phía sau lưng không hề có một chút động tĩnh nào, Thư Loan không hề lên tiếng đuổi anh đi, nhưng cậu cũng không hề rời khỏi phòng.
Tưởng Hạo hiếu kỳ xoay người, lập tức ngẩn ra.
Thư Loan vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, tóc cùng quần áo đều hỗn loạn, còn viền mắt thì đỏ bừng, cúi đầu cắn mạnh môi mình không biết đang suy nghĩ gì.
" Loan Loan?"
Tưởng Hạo cả kinh, đứng dậy đưa tay kề sát vào khuôn mặt Thư Loan hỏi: "Làm sao vậy?"
Thư Loan hít hít mũi.
" Loan Loan..."
Trong lòng Tưởng Hạo có chút ảo não, đây là do anh nóng vội sao?
Dường như Thư Loan cảm thấy có chút mất mặt, quay đầu đi không nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo lập tức ôm Thư Loan vào trong ngực nhẹ giọng nói: " Loan Loan, en đừng sợ... Em phải hiểu rằng, quyền chủ động ở trong tay em, nắm giữ tiến độ trong mối quan hệ của hai ta cũng là em."
"Không cần phải sợ khi thân thiết cùng anh, quyền chủ động nằm ở trong tay em, em có thể vứt bỏ anh bất cứ lúc nào cũng được. Em hiểu chưa? Đừng hoảng hốt."
Thư Loan trầm giọng nói: " Quyền chủ động quái đản... Vừa rồi em nói không cần, thế mà anh còn tiếp tục."
Tưởng Hạo nở nụ cười.
"Loan Loan... Em nói không cần, nhưng ánh mắt của em lại có niềm khát vọng muốn anh tiếp tục. Khắp toàn thân em đều đang dẫn dụ anh, tiết lộ ra niềm chờ mong và cho phép anh làm như vậy của em đấy."
Thư Loan sững sờ.
"Bảo bối, đây chính là điều Mã Liệt muốn, là thông điệp bộc lộ ra sự quyến rũ trong lúc lơ đãng và mê hoặc người khác. Vừa nãy em đã làm được, chính là tâm tình như vậy đấy, em hiểu chưa?"
Thư Loan dùng mu bàn tay lau mắt, hít sâu một hơi nói: "Vậy bây giờ thông điệp muốn anh cút đi đã được truyền đạt tới chưa?"
"Truyền đạt tới, truyền đạt tới rồi." Tưởng Hạo cười gượng sờ sờ mũi, thẳng thắn dứt khoát ôm lấy Thư Loan cùng nhau nằm xuống, sau đó bày ra bộ dạng oan ức nói: "Nhưng mà anh cũng có nhân quyền của riêng mình, đúng không?"
Hừ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!