" Loan Loan! Chúng ta có thể bắt đầu rồi!"
Thư Loan quay phim ở ngay trên cầu thang, đến khi bắt đầu quay phim cậu sẽ chậm rãi bước xuống bậc thang lớn đi xuống lầu. Giờ khắc này tất cả máy chụp hình đều đã được sắp xếp chuẩn bị, Mã Liệt ở dưới tầng vỗ tay một cái, ra hiệu Thư Loan bước xuống.
Sương Sương thấy Thư Loan kinh ngạc không phản ứng, vỗ vỗ bờ vai của cậu hỏi: " Loan Loan? Bắt đầu rồi."
Nhưng Thư Loan giống như bị ma nhập, lướt qua Sương Sương đang bước tới gần lan can, ngơ ngác mà nhìn ra cửa lớn đang bị đẩy ra cửa nhà hát cách đó không xa.
Sương Sương cũng nhìn thấy Tưởng Hạo, đầu tiên là khó có thể tin nổi, sau đó thì cười ra tiếng.
Trời ạ!
Thế mà anh ấy đến thật... Mặc dù nghệ sĩ có quan hệ tốt với nhau thì tham ban (*) trong lúc ghi hình là lại chuyện không được bình thường, nhưng Tưởng Hạo không giống vậy.
(*) Tham ban: Thăm quan trường quay.
Thư Loan từ Bellagio Italy bay tới Paris chỉ cần hai, ba giờ, nhưng Tưởng Hạo thì cần phải ngồi chuyến bay dài gần mười một tiếng về nước tham gia lễ quảng bá đầu tiên, sau đó bay tới nơi này nhiều hơn nữa mười tiếng. Nói cách khác, ba ngày nay Tưởng Hạo đều ở trên máy bay, tham gia xong lễ quảng bá đầu tiên lập tức lên máy bay tới đây.
Tưởng Hạo vẫn ôm bó hoa kia, yên tĩnh đứng ở một bên mỉm cười ngước nhìn Thư Loan.
Thư Loan hoàn hồn, lắc lắc đầu nói: "Bắt đầu đi."
Âm nhạc vang lên, Thư Loan không nhanh không chậm bước xuống lầu, ngón tay nhẹ nhàng gảy cổ áo.
Dưới tầng Sương Sương giới thiệu Tưởng Hạo với mấy người đạo diễn cùng Mã Liệt. Tưởng Hạo cao to tuấn lãng, hiền lành đứng chờ người, khiến cho mấy người đạo diễn rất có hảo cảm.
Mã Liệt liếc nhìn bó hoa trên tay Tưởng Hạo hỏi: "Cậu là người yêu của Loan Loan sao?"
"Không phải, bó hoa này..." Tưởng Hạo lắc đầu cười nói: "Khi đến đây tôi gặp một bé gái bán hoa, bé nói chỉ cần tôi mua nốt bó hoa này thì bé có thể về nhà."
"Hóa ra là như vậy."
Nhưng mà thấy bộ dạng phong trần mệt mỏi của Tưởng Hạo, Mã Liệt vừa nhìn liền biết quan hệ của hai người nhất định rất tốt.
Sau khi quay phim xong xuôi, Mã Liệt lắc đầu nói: "Vẫn không được. Ai, tại sao Loan Loan lại càng gò bó hơn cơ chứ? Ngượng ngùng à?"
"Thế này nha, cậu phải tưởng tượng ra cảnh cậu đang ở trong phòng cùng người yêu, chỉ có hai người các cậu, người yêu đang ngồi ở trước mặt cậu. Cậu muốn mê hoặc anh ta, để anh ta nảy sinh hứng thú với mình! Khiến anh ta điên cuồng yêu cậu, muốn hôn lên môi cậu! Ở trước mặt anh ta, cậu không thể giấu diếm hoặc là thẹn thùng, cậu phải bộc lộ ra hết."
"Thế này nha, cậu phải tưởng tượng ra cảnh cậu đang ở trong phòng cùng người yêu, chỉ có hai người các cậu, người yêu đang ngồi ở trước mặt cậu."
"Nào, cho tôi thấy một ánh mắt mê hoặc người. Nào nào nào! Cho tôi thấy một thần thái của Marylyn Monroe!"
Tưởng Hạo dở khóc dở cười.
Thư Loan hít sâu một hơi, đứng tại chỗ nhếch lông mày lên, đồng tử cũng xoay chuyển, khóe miệng hơi vểnh lên, lặp lại động tác mở cúc áo mà cậu đã hiểu rõ.
Tưởng Hạo nuốt nước miếng nói: "Tôi cảm thấy rất tốt."
Đạo diễn cũng tán thành.
"Không không không, không đủ... Chỗ nào không đủ đây..." Lông mày Mã Liệt nhíu lại thật chặt, vuốt cằm khổ não đi qua đi lại.
Đạo diễn cười nói: "Không phải vậy thì anh nói rõ với chúng ta chút xem nào? Anh cảm thấy không tốt ở điểm nào?"
Mã Liệt là một nhà nghệ thuật gia nổi tiếng, hắn nói không đủ, vậy thì là không đủ.
"Chính là cấp độ, cấp độ không tới! Bảo bối, cái mà cậu mang đến cho tôi chỉ là biểu tượng, là một toà băng sơn đẹp đẽ, nhưng tôi muốn xem chính là một góc của tảng băng chìm trên mặt biển, tôi muốn cảm được báu vật được giấu ở dưới biển a!"
Đạo diễn bất đắc dĩ nói: "Nói tiếng người đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!