Chương 25: Hạo ca bị tỏ tình

Câu chuyện dừng lại ở thời điểm Thư Luyến Nhi to bụng sau một đêm, Thư Loan cảm thấy rất chóng mặt, back lại trang chủ trang cá nhân của mình, liền thấy số lượng lượt share đã sắp đạt được 50 vạn, cậu nghĩ chỉ sau chốc lát nữa thôi fan sẽ ồn ào muốn livestream

Thư Loan xoa xoa trán, đem mấy câu ư ư a a đang ngập đầu và Tưởng Nhật Thiên đá ra ngoài, sau đó mới gửi tin nhắn wechat cho Tưởng Hạo, hỏi xem anh có muốn livestream cùng nhau hay không.

[ Đương nhiên là không thành vấn đề, cám ơn vì cậu đã tuyên truyền giúp tôi nha. ]

[ Ngủ ngon. ]

[ Ngủ ngon, chú ý dưỡng thai. ]

Thư Loan: "…"

[ Có phải anh muốn chết rồi không. ]

[ Ha ha ha. Nhanh ngủ đi, ngày mai em muốn dậy sớm đúng không? ]

[ Ừm]

Thư Loan không buông điện thoại di động  ra mà cứ cầm trong tay, ngủ như thế luôn.

Ngày hôm sau, như đã nói với Tưởng Hạo, Thư Loan dậy thật sớm để chuẩn bị công việc, dù sao thì có Lâm Nghệ Vi cũng như không, vậy nên bản thân cậu phải cố gắng dốc hết sức lực mới có thể hoàn thành công việc.

Tưởng Hạo luôn luôn dậy sớm và  Đường Tịch cũng đến giúp đỡ, đúng ra Jonas cũng một người đúng giờ nhưng hiện tại Trương Vân Khê bị ốm, vì vậy phải Jonas chăm sóc nhiều hơn một chút.

Tưởng Hạo nhìn Đường Tịch đang giúp Thư Loan sắp xếp bàn, không nhịn được mà hỏi: " Sáng sớm cô phải bỏ ra bao nhiêu thời gian vào việc tạo kiểu cho mái tóc thế."

Đường Tịch sờ sờ mái tóc dài xù ở trên đầu mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không lâu lắm, chắc tầm hai giờ."

"…" Tưởng Hạo không thể nào hiểu được.

Đường Tịch híp mắt nói: "Không dễ nhìn sao?"

"Đẹp lắm, rất đẹp." Tưởng Hạo thầm nghĩ, cái câu "Không dễ nhìn" này có thể nói với một cô gái sao? Đương nhiên là không thể.

Cũng không thể nói với Thư Loan, mặc dù cậu ấy không phải là một  cô gái.

"Tôi đã nói rồi." Đường Tịch xẹp miệng: "Trước đây tôi cãi nhau với Diệp Triều cũng là vì có liên quan đến vấn đề  tạo hình, hắn ta thật sự là một người đàn ông bình thường có khiếu thẩm mỹ bị ung thư, căn bản không thể hiểu được phong cách thời trang của tôi."

"Ồ…"

Nghe có vẻ như tình cảm của hai người vẫn còn rất tốt a?

"Rầm—ầm…!"

Thư Loan bưng một chậu nước hình như là đang muốn đi về phía sân sau, nhưng mà nhất thời không phát hiện ra, nên chân bị vấp phải ngưỡng cửa. Chậu nước rơi xuống, nước bên trong tung tóe ra hết. Theo bản năng Thư Loan bám vào  cửa ổn định cơ thể.

" Loan Loan!" Tưởng Hạo đúng lúc đỡ lấy Thư Loan.

"Ai nha!! Đứa bé ——" Đường Tịch kêu to đến mức tan nát cõi lòng.

Thư Loan: "…"

Tưởng Hạo: "…"

Đứa bé?

Sau khi yên lặng một lúc, Đường Tịch tự gõ gõ  vào đầu của mình, cười khan và nói: "Ha ha ha, chắc là đầu óc tôi bị làm sao rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."

Đường Tịch đứng lên nói: "Ai nha, phần  điểm tâm ngọt đầu tiên đã làm xong, tôi sẽ bưng ra quầy hàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!