Thị trấn Bellagio nằm dưới ngọn núi của thần linh là một nơi tuyệt đẹp, người dân lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về hồ và núi ở nơi đây. Nào là nữ thần xinh đẹp ở trong núi, màu sắc của hồ sẽ thay đổi vào đêm trăng tròn…
Người ta nói rằng hồ nước bao quanh thị trấn có dòng chảy từ trên đỉnh núi thiêng liêng, vì vậy nó có sức mạnh của sơn thần. Một số địa điểm của hồ có những loại thực vật kỳ lạ phát triển từ sức mạnh thần thánh, nhưng cũng có một số khu vực huyền diệu. Đương nhiên, rốt cuộc nó kỳ diệu tới mức nào thì không có nhiều người được chứng kiến, cho dù có nhìn thấy cũng không biết rõ nó là thần thoại không có thực hay là sự thật.
Đêm khuya, thuyền nhỏ bị hỏng trôi nổi ở trên mặt hồ, Tưởng Hạo và Thư Loan ôm nhau ngủ trên thuyền
Đêm đó, hai người đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Sở dĩ kỳ lạ là bởi vì giấc mơ ấy chân thực đến mức khiến người ta như được sống trong cảnh tượng trong giấc mơ ấy, hai người trở lại quá khứ.
…
…
Thư Loan chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là bầu trời xanh biếc vô tận. Những cây cổ thụ cao chót vót có lớp rêu xanh úa màu vì năm tháng và vô số dây leo treo lơ lửng, những nhánh cây và rễ cây ngoằn ngoèo nổi đầy trên mặt đất.
Dường như cậu đã bước vào một nơi ở sâu trong rừng, xung quanh bốn phía ngoại trừ tiếng gió và tiếng hót lúc ẩn lúc hiện của loài chim thì không còn gì khác.
"Ưm…"
Không đúng.
Thư Loan sững sờ, đi theo âm thanh trước đó vừa vang lên, nhìn kỹ thì phát hiện có người ngồi dưới một gốc cây
Đó là… Tưởng Hạo?
Tại thời điểm này, Tưởng Hạo mặc một bộ quần áo ngụy trang có màu sắc dung hòa với quang cảnh xung quanh, trên đầu đội mũ giáp. Nhưng mà, giờ phút này bộ binh phục bị nhuộm bằng máu tươi, trên khuôn mặt đẹp trai và trên người đều bị phủ kín bởi vết máu, nhìn đã biết là bị thương rất nặng.
Trong lòng Thư lạnh dần, cũng mặc kệ cảnh tượng quỷ dị không hiểu tại sao lại xuất hiện này, theo bản năng lập tức chạy tới trước mặt Tưởng Hạo rồi ngồi xổm xuống.
"Tưởng Hạo?"
"Tưởng Hạo, anh nghe thấy không?"
Thư Loan đưa tay vỗ vỗ gò má Tưởng Hạo, bàn tay cậu cũng dính đầy máu.
"Tưởng Hạo!" Thư Loan hơi bối rối kiểm tra vết thương trên người Tưởng Hạo.
"Khụ khục…"
Tưởng Hạo hơi mở mắt, bàn tay chật vật đặt lên súng lục ở bên hông, dường như muốn liều mạng phản kháng.
"Là tôi…! Thư Loan, tôi là Thư Loan."
"Thư…?" Tưởng Hạo lẩm bẩm thì thầm, ngữ khí hoang mang.
Thư Loan…
Thư Loan?
Là Thư Loan sao?
Tưởng Hạo híp mắt, nhìn Thư Loan với ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu mình rất hỗn loạn.
Thư Loan cũng không để ý tới anh, thẳng tay lấy ra dao găm ở trên người Tưởng Hạo cắt vài miếng vải nhỏ để băng bó cầm máu cho anh. Chân trái của Tưởng Hạo bị thương bởi súng đạn và ngực cũng bị dao chém, vết thương rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều.
"Leng keng."
Theo động tác xốc áo Tưởng Hạo lên của Thư Loan, liền thấy một cái huy hiệu bằng sắt rơi ra.
Trên cái huy hiệu lạnh băng có khắc một dãy số và ngày tháng, mặt trái được khắc lên một câu bằng tiếng Anh "Nhiệm vụ tiêu diệt căn cứ số II", trong lòng Thư Loan cảm thấy rất kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!