Đêm như mực, trên mặt hồ vốn dĩ đang yên tĩnh giờ phút này lại vang lên những tiếng ầm ầm nặng nề của động cơ.
Thư Loan: "…"
"Em chờ một chút, tôi thử lại xem." Tưởng Hạo thầm nghĩ, sẽ không xui xẻo tới mức này chứ.
Nhưng mà thử mấy lần, quả nhiên, thuyền thật sự hỏng rồi.
Ban đầu hai người muốn gọi điện thoại xin giúp đỡ, nhưng hoàn toàn không có tín hiệu.
Tưởng Hạo lắc đầu nói: "Hết cách rồi, chỉ có thể chờ đến ngày mai người phụ trách quầy phát hiện có chuyện không hợp lý, sau đó sẽ tới tìm chúng ta."
Thư Loan không khỏi mỉm cười.
Rốt cuộc đây là cái vận may gì thế…
Tưởng Hạo thầm nghĩ, thực ra ở đây một đêm cùng Thư Loan đương nhiên là có thể, hai người vừa có không gian riêng, cảnh sắc cũng tốt, trong balo cũng còn có đầy đủ nước và thức ăn.
Tưởng Hạo xoa xoa đầu Thư Loan rồi nói: "Đừng sợ, xem như là một chuyến dã ngoại qua đêm là được rồi."
"Không sợ."
Tưởng Hạo nhìn vào cái tủ lạnh được kê ở đuôi thuyền, kiểm tra cần câu cùng thùng nước, nói: "Không bằng chúng ta câu cá giết thời gian đi?"
Lấy cá nhỏ từ trong tủ lạnh ra và móc vào móc câu, hai người cầm bát nhựa và cần câu ở trên thuyền chờ cá mắc câu.
Chờ đợi vô vị, Tưởng Hạo và Thư Loan dùng điện thoại di động xem tiểu thuyết. Trong điện thoại di động của Tưởng Hạo chỉ có mấy ebook đều được tải về từ trước đây là tiểu thuyết lãng mạn của nước Anh.
Nhìn những dòng chữ lít nha lít nhít, Thư Loan thở dài nói: " Nhìn không ra nha."
Tưởng Hạo cười ngượng.
"Trước đây tôi từng sinh sống ở Nam Mĩ, nói Tiếng Anh, nghe Tiếng Anh, vì lẽ đó thuận theo tự nhiên nên…"
"Không, điều tôi nói không phải là ngôn ngữ, tôi nói đến đề tài cơ." Thư Loan thầm nghĩ, lại còn nói là chỉ xem một chút.
Chậc chậc.
"…"
Tưởng Hạo hơi lúng túng nói: "Chuyện này, có liên quan đến nghề nghiệp, thỉnh thoảng cũng muốn xem tiểu thuyết thoải mái không cần phải suy nghĩ, cũng không quá kích thích để thả lỏng một chút."
Thư Loan liếc nhìn danh sách tiểu thuyết, cái gì mà "Câu chuyện tình yêu của công tước", gì mà "Ánh tà dương đỏ như lửa và chủ nhân của sơn trang Horton", cậu hỏi: "Trước đây anh không phải là vệ sĩ đúng không?"
Tưởng Hạo sững sờ.
"Anh không phải là vệ sĩ."
Không phải câu nghi vấn, mà là khẳng định. Ở chung một thời gian khá lâu và còn thân mật như vậy, Thư Loan không thể không phát hiện ra.
Tưởng Hạo còn chưa kịp trả lời, Thư Loan đã nhíu mày nói: "Anh lừa tôi."
"Không phải.."
"Anh đang lừa tôi." Thư Loan quay đầu đi.
"Không nói với em là vì sợ em ghét bỏ." Dừng một chút, Tưởng Hạo nói tiếp: "Trước đây tôi là bộ đội đặc chủng."
"Có cái gì mà phải ghét bỏ." Có thể là do trong lòng đã có suy đoán từ lâu, thế nên nhìn Thư Loan cũng không có quá nhiều kinh ngạc, cậu nhíu mày hỏi: "Vậy tại sao sau đó lại không làm nữa?."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!