Bụng bị trúng một đấm, trong lúc nhất thời Thư Loan mất đi sức phản kháng.
Thư Loan cảnh giác nhìn hai người đàn ông trước mặt, sau khi bàn bạc thương lượng dường như bọn họ muốn xuống tay với cậu, gã đàn ông râu quai nón nâng con dao trong tay lên đâm về phía Thư Loan.
Có thể là do vào khoảnh khắc quyết định sự sống và cái chết, mong muốn được sống đã đẩy sức lực con người đạt tới cực hạn, Thư Loan dùng toàn bộ phần sức lực còn lại của mình để nắm chặt lấy tay của gã đàn ông, chặn dao găm lại.
Mũi dao chỉ còn cách trái tim Thư Loan mấy centimet.
Thư Loan nghiến chặt răng, chặn bàn tay đang cầm dao găm đang muốn tiến lên của gã đàn ông râu quai nón, khiến gân xanh trên cánh tay nổi lên và hai tay đều run rẩy.
Nhưng một mình Thư Loan chỉ có thể chặn được một người, không ngăn được hai người. Gã đàn ông tóc dài thấy thế lập tức rút dao cài ở bên hông gã đàn ông đang ngất xỉu ra, đang muốn ra tay, thì bên tai bị chấn động.
"Bòm —— Bòm —— "
Hai tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, gã đàn ông tóc dài còn chưa kịp phản ứng lại đã phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống, phần lưng bị máu tươi thấm ướt. Cùng lúc đó, Thư Loan cảm thấy lực ép trong tay đột nhiên biến mất, khóe miệng của gã đàn ông tóc dài đang giằng co cùng cậu cũng có máu chảy ra, tiếp đó liền ngã xuống.
Thư Loan nhìn chằm chằm Tưởng Hạo đang đứng ở trước cửa, thở dốc từng hơi từng hơi.
"Đến kịp …" Tưởng Hạo kéo kéo khóe miệng, trong lòng vẫn còn sợ hãi những cũng thở phào nhẹ nhõm, so với Thư Loan thì nhìn anh còn căng thẳng hơn.
"Tưởng Hạo…"
Vừa kịp gọi một tiếng, sau đó Thư Loan liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Tưởng Hạo ôm lấy Thư Loan thấp giọng nói: "Xin lỗi, là do tôi sơ sẩy."
Tưởng Hạo ôm, Thư Loan rất chặt, thậm chí cậu còn cảm thấy xương mình cũng bị anh ép đau. Lỗ tai và gò má của cậu dán vào lồng ngực Tưởng Hạo, có thể nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp của Tưởng Hạo.
Mãi đến khi Tưởng Hạo đụng phải vết thương do bị đánh ở bụng Thư Loan, khiến cậu phải "Hừ" một tiếng, Tưởng Hạo mới cam lòng buông tay.
Bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, Tưởng Hạo bế ngang Thư Loan lên rời khỏi thuyền hàng.
Trên bến tàu, khi Bùi Huyên Huyên nhìn thấy hai người lập tức bật khóc lên.
"Hai người… Không có chuyện gì là tốt rồi…" Bùi Huyên Huyên nức nở nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi…"
Cả người Bùi Huyên Huyên ướt nhẹp, nên đi về trước để thay quần áo và báo bình an cho mọi người biết, còn Tưởng Hạo và Thư Loan theo cảnh sát về đồn cảnh sát lấy khẩu cung. Cục cảnh sát ở ngay cạnh bến tàu, cũng không xa, thế nhưng xử lý xong mọi chuyện thì trời cũng đã tối khuya.
Thư Loan cùng Tưởng Hạo sóng vai đi bên hồ, cúi đầu nhìn về phía lan can hồ nước có ánh trăng phản chiếu khiến cho làn nước trở nên lấp lánh, sâu thẳm và yên tĩnh, tạo nên một phong cảnh đặc biệt.
Tưởng Hạo cười nói: "Bụng còn đau không? Hay có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?"
Thư Loan lắc đầu, lúc ở đồn cảnh sát Tưởng Hạo đã mua và bôi thuốc cho cậu rồi.
Thấy Thư Loan vẫn nhìn hồ nước, Tưởng Hạo nói: "Bây giờ đã rất muộn, về lúc này thì cửa hàng điểm tâm ngọt cũng đã đóng cửa ngừng kinh doanh, chắc hẳn mọi người cũng chuẩn bị ngủ. Chúng ta không cần về luôn như vậy đâu."
"Anh định đi đâu à?."
"Chúng ta đi chơi thuyền."
Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm.
Chơi thuyền?
Tưởng Hạo kéo Thư Loan đến một bến tàu khác cách đó không xa, những cái thuyền đậu ở bến tàu ban nãy chỉ phục vụ cho mục đích thương mại, còn bây giờ hai người đi đến bến tàu có những cái thuyền dành cho các hoạt động vui chơi giải trí.
Có hàng loạt du thuyền, thuyền nhỏ và thuyền gỗ được buộc cố định quanh bến tàu.
Tưởng Hạo suy nghĩ một chút, nếu chọn thuyền gỗ thì phải chèo sẽ mệt mỏi. Mà du thuyền thì quá đắt, cũng không cần thiết lắm. Vì vậy nên anh đến quầy mua hai tấm vé thuê con thuyền nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!