Chương 2: Đây là người của lão tử

Cuối cùng trận nháo khôi hài này đã kết thúc với một liều thuốc an thần của bác sĩ.

Sau khi phần gáy của Tưởng Hạo bị một mũi tiêm thì lập tức trở nên đàng hoàng, anh nằm ở trên người Thư Loan hôn mê bất tỉnh.

Trong mộng, Tưởng Hạo trở lại đời trước.

Đời trước Tưởng Hạo là bộ đội đặc chủng, còn làm tới chức vụ đội trưởng.

Vốn dĩ anh vẫn luôn sinh sống và làm việc ở nước ngoài, năm ấy anh hai mươi tuổi bởi vì nhiệm vụ mà trở về nước, và cũng xảy ra sự kiện giống như hôm nay, anh bị đuổi giết, được Thư Loan cứu. Mà sau đó Tưởng Hạo liền có tình cảm với Thư Loan, bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi, hai người nói chuyện yêu đương ba tháng. Sau đó, Tưởng Hạo bị điều động quay trở lại đơn vị ở nước Mỹ.

Anh đã hứa hẹn cùng với Thư Loan, bảo cậu chờ anh trở về, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất leo lên vị trí cao nhất, một thân vinh quang mà về.

Sau hai năm, anh thật sự đã trở về.

Đương nhiên thời điểm này Tưởng Hạo đã là sĩ quan cao cấp của quân đội, huy chương lấp lánh gắn trên quân phục, chi chít chằng chịt nối liền trước ngực. Đối với một người bình thường mà nói, hai năm đã có thể leo đến vị trí này quả thực có thể nói là kỳ tích.

Nhưng Tưởng Hạo đã làm được.

Hôm đó lúc về nước, Tưởng Hạo gọi điện cho Thư Loan thật sớm, bảo cậu ở nhà chờ mình. Nhưng mà cảnh tượng chào đón anh không phải là người yêu chuẩn bị sẵn cơm nước nóng hổi hoặc là một cái ôm ấm áp, mà người ấy lại nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch, người đã mất đi ý thức.

Có thể tưởng tượng ra chuyện này, đầu tiên Thư Loan dùng dao găm để cứa vết cắt, sau đó ngâm mình vào trong bồn, khiến cho máu tươi chảy tràn đầy nhuộm đỏ làn nước bên trong bồn tắm, tạo ra cảnh tượng như vậy phải nói là có hiệu quả kích thích thị giác.

Dò xét thăm dò nhịp đập của mạch, mỏng manh tới mức gần như không còn cách nào nhận biết và cảm nhận được. Tưởng Hạo nhanh chóng có thể hiểu được, anh không thể cứu Thư Loan trở lại.

Là một quân nhân, Tưởng Hạo đã quen nhìn thấy việc sống chết, nhưng hắn không thể nào tiếp nhận được việc người yêu mình kết liễu sinh mạng với phương thức này.

Vì cái gì?

Hai năm qua hắn không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà Tưởng Hạo cũng sẽ vĩnh viễn không biết, bởi vì chưa còn tới hai năm sau, anh đã hi sinh ở trong lúc làm nhiệm vụ.

Tưởng Hạo cho rằng mình đã chết rồi, thậm chí đáy lòng của anh còn có vài tia vui vẻ, như vậy anh lại có thể gặp được Thư Loan rồi. Nhưng vừa mở mắt ra Tưởng Hạo lại trở về thời điểm bốn năm trước, ngày anh và Thư Loan gặp nhau.

Sống lại?

Đúng vậy. Tưởng Hạo thầm nghĩ, anh sống lại trở về bốn năm trước đây, thời điểm tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra.

"Đừng…"

"Ai nha, ngài đã tỉnh?"

Tưởng Hạo từ từ mở mắt ra.

Nhìn sang bên trái một chút, liền thấy một vị bác sĩ hiền lành, hoà ái.

Nhìn bên phải một chút, liền thấy một cô gái khả ái đang đưa nước cho mình.

Lại nhìn xung quanh một chút, đây là một căn phòng bệnh.

Nhận lấy nước ấm của cô gái trẻ đưa tới, Tưởng Hạo có hơi ngửa đầu lên uống một hơi cạn sạch. Trước đó nhờ anh nhanh nhẹn né tránh, vì vậy vết thương ở bụng không tính là quá sâu, hơn nữa cơ thể bản thân anh rất cường hãn, hôm nay cũng không có quá nhiều cảm giác khó chịu gì.

Bác sĩ cũng cảm thấy sợ hãi và kinh ngạc với khả năng hồi phục của anh, và nói hôm nay anh có thể xuất viện luôn.

Cô gái trẻ nói cho anh biết chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

Tưởng Hạo gật đầu nói: "Tôi có thể gặp Thư…tiên sinh một chút không?"

"

Dường như cô gái trẻ có chút nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!