Chương 19: Ồ

Ban đêm khi nằm ở trên giường, Thư Loan cảm thấy mình không đúng.

Rất rất không đúng.

Xem thì xem, tại sao sau khi xem  mình lại lúng túng khi đối mặt với Tưởng Hạo như vậy?

Có cái gì mà phải lúng túng? Có cái gì mà phải… Cảm thấy xấu hổ.

Chắc hẳn một phần là do mìn của tiểu thuyết .

Nhưng mà những dòng chữ phảng phất giống như có ma lực vậy, mỗi khi Thư Loan nhìn thấy Tưởng Hạo, trong đầu sẽ không tự chủ được mà tưởng tượng ra hình ảnh ở cùng Tưởng Hạo, dắt tay, ôm ấp, hôn môi, còn có…chuyện kia.

Không thể khống chế được.

Vì lâm vào một tình huống đáng phải suy nghĩ, nên trong lòng Thư Loan bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng, mà cậu lại rất ghét cảm giác nửa vời này.

Phiền chết rồi.

Thư Loan lấy điện thoại di động ra, hờn giận mở ra trang web có đăng tiểu thuyết một lần nữa.

Chương hôm qua có nói chi tiết đến chuyện sau khi Hoàng Phủ Hạo cùng Tô Mị Loan ở  trong Kim Loan điện, dùng chín cái chít chít làm trong ba ngày ba đêm, thì có quân địch công thành. Nguyên nhân chính là bởi vì Hoàng Phủ Hạo mang dòng máu của Cửu Long thiên tử, bên trong chít chít có cất giấu sức mạnh  hồng hoang, khiến cho nhiều kẻ địch thèm muốn.

Thư Loan: "…"

Thư Loan nghĩ thầm, cậu vẫn quá coi thường tác giả rồi.

Tiếp tục xem tiếp, Hoàng Phủ Hạo đang chuẩn bị nghênh chiến …

[ Hoàng thượng! Hoàng thượng! Xảy ra chuyện  lớn không tốt rồi! ] Cận thần vội vã chạy vào ngự thư phòng nói: [ Chúng ta phải đi xem Tô Mị Loan! Hắn  đang ở trên tường thành! }

Mà trong giờ khắc này, Tô Mị Loan mặc trên người một bộ quần áo bằng lụa mỏng màu đỏ, đứng trên tường thành, trên mặt không hề có sự sợ hãi.

Tô Mị Loan ưu thương mà nhìn bầu trời, tuy rằng hắn hận Hoàng Phủ Hạo, nhưng cũng yêu hắn. Tô Mị Loan thống khổ đến mức sắp nghẹt thở, hẳn không có cách nào đáp lại tình yêu của Hoàng Phủ Hạo, nếu vậy thì vì hắn chết đi, tàn nhẫn lưu lại một vết thương sâu mà đau khổ ở trong lòng Hoàng Phủ Hạo, xem. như là trả thù hắn đi!

[ Trời ạ… Thực sự quá đẹp! ]

Tướng quân địch quốc tướng quân nhìn thấy mỹ nhân đứng trên tường thành.

Băng cơ ngọc cốt, nhẵn mịn như tơ lụa!

Khuôn mặt trắng hồng tinh tế, thanh tú như sen hé nở trên mặt nước!

Nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn!

Mắt sáng răng trắng, thanh diễm thoát tục!

[ Hóa ra thế gian này lại có một người là  tuyệt sắc giai nhân! A! Xin hãy cho ta được quỳ gối xuống dưới hai chân của ngươi! ]…"Leng keng" một tiếng, tướng quân của địch quốc ném xuống vũ khí trên tay, xuống ngựa quỳ rạp dưới tường thành.

Sau đó, trăm vạn tên lính đều lần lượt ném vũ khí xuống.

[Nguyện ý quỳ lạy dưới quần của mỹ nhân! ]

Tô Mị Loan nở nụ cười quyến rũ.

Những kẻ này thật là ngu xuẩn a! Tô Mị Loan thống khổ đến mức trái tim cũng tam nát, tất cả mọi người đều vì vẻ bề ngoài mỹ lệ của hắn mà điên cuồng, tất cả mọi người cũng chỉ yêu dung mạo  khuynh thành của hắn, căn bản là không có bất cứ người nào thật tâm yêu hắn hay yêu linh hồn hắn!

Trời xanh a, tại sao lại ban cho ta dung mạo xinh đẹp như vậy làm gì! Ta đã làm sai điều gì… Ta đã làm sai điều gì!

Thời điểm Hoàng Phủ Hạo chạy tới tường thành, liền thấy Tô Mị Loan đứng ở trên tường thành lê hoa đái vũ (*).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!