Chương 18: Cánh cửa lớn của một thế giới mới

Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo.

Thư Loan quên đã mất đạo lý này, vì lẽ đó cậu thử đọc nội dung trong đó. Vừa đọc, cậu lập tức cảm thấy có âm thanh "Kẽo kẹt " —  Cánh cửa lớn của một thế giới mới được mở ra.

[ Bệ hạ! Đây chính là Vương tử Tô Mị Loan bị bắt làm tù binh! ]

Binh sĩ áp giải một nam nhân có bộ dạng quần áo xốc xệch tiến vào.

Hoàng Phủ Hạo ngồi trên long ỷ, dáng người uy vũ, cơ bắp cuồn cuộn.

[Ồ] Hoàng Phủ Hạo mỉm cười khí phách.

[Tù binh của ta, hãy ngẩng đầu lên. ]

Tô Mị Loan ngẩng mặt một cách kiêu ngạo.

Thời khắc Tô Mị Loan ngẩng đầu, tất cả binh lính ở trong điện đều bị chấn kinh.

Oh!

Là một người thật sự rất đẹp!

Băng cơ ngọc cốt(*),  nhẵn mịn như tơ lụa!

Khuôn mặt trắng hồng tinh tế, thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước!

Nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn!

Mắt sáng răng trắng, thanh diễm thoát tục!

(*)Băng cơ ngọc cốt: Thanh tao thoát tục

Hoàng Phủ Hạo đứng dậy, thanh âm run rẩy.

[ Ồ… Ta có thể bắt được ngươi làm tù binh, nhưng ngươi lại có khả năng bắt được trái tim ta làm tù binh! ]

Nhưng mà Tô Mị Loan là một người kiêu ngạo, chỉ thấy hắn ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng và nói: [ Hoàng Phủ Hạo, ngươi mơ tưởng  đến chuyện có được trái tim ta! Ta muốn giết ngươi! ]

[ Ồ] Hoàng Phủ Hạo vỗ tay một cái, binh lính đứng bên cạnh Tô Mị Loan lập tức lột bỏ bộ quần áo rách rưới của hắn!

Thân thể trần trụi lập tức hiện ra ở trước mắt mọi người, ánh sáng bắn ra bốn phía! Đẹp như một vị tiên hạ phàm! Tinh xảo hoàn mỹ!

[ Tô Mị Loan, ngươi là của ta. Ta sẽ độc chiếm ngươi, ngươi phải làm tù binh của riêng ta! Nếu ngươi đồng ý ta sẽ tha tội chết cho hoàng tộc của ngươi. Bằng không, ta sẽ phá hủy hết thành trì của ngươi và giết hết người Tô gia! Nam thì lưu đày, nữ thì xung quân làm kỹ nữ! ]

[ Ngươi đừng hòng! ]  Đôi mắt quyến rũ của Tô Mị Loan như hai đóa hoa hồng hé nở, nước mắt vì bị khuất nhục óng ánh như tinh thể chỉ đảo quanh ở trong mắt cố gắng không để chảy xuống, giống như viên kim cương có vẻ đẹp mỹ lệ nhất.

Tô Mị Loan ngẩng đầu thở dài, tại sao ta lại yếu đuối và nhu nhược như thế này, tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy! Ta chỉ muốn yên phận làm một mỹ nam tử yên tĩnh thôi mà! Trời ơi ——

Thân thể Tô Mị Loan choáng váng chao đảo, như một đóa hoa có những cánh hoa đang dần héo tàn chậm rơi xuống… Điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc …

Hoàng Phủ Hạo nhanh chóng bay đến bên cạnh hắn, đỡ lấy thân thể đang muốn ngã xuống, rồi gầm hét lên: [ Theo là là một chuyện khiến người khó có thể tiếp nhận như vậy sao?! Ở trong lòng ngươi ta đáng ghét đến mức không thể tả sao! Không ——}

[ a… ] Hoàng Phủ Hạo cười khát máu tàn nhẫn, giống như Tu La.

[Nếu như không chiếm được trái tim của  ngươi, ta cũng muốn chiếm được thân thể của ngươi! ]

"Bộp!"

Thư Loan ném di động xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!