Thư Loan cầm thiệp đưa tới trước mặt Tưởng Hạo và nói: "Cảm ơn anh."
Tưởng Hạo oan ức nói liên tục: "Chỉ có một câu cám ơn thôi sao? Lời bày tỏ đâu?"
"Cảm ơn anh, anh là một người rất tốt."
"…" Tưởng Hạo càng oan ức hơn, đây không phải là một lời bày tỏ chính thức, mà chỉ là một kẻ được phát cho tấm thẻ người tốt?.
"Không cần?" Thư Loan làm động tác muốn thu tấm thiệp lại.
"Cần…"
Nhìn dáng vẻ thất vọng của Tưởng Hạo giống như bị áp chế bởi một chú chó to, Bùi Huyên Huyên không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Hey người anh em!"
Vào thời điểm mọi người nói cười vui vẻ, quay đầu liền thấy Roger đang đi về hướng này dưới sự dẫn đường của nhân viên, trong tay còn bê một cái bát tô có mùi thơm ngào ngạt, nhìn qua thì thấy người này đang rất vui vẻ.
Thư Loan sững sờ, chẳng lẽ còn muốn tìm mình gây phiền phức?
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Roger không chỉ không gây sự, trái lại còn tự mình hỏi thăm mọi người một chút, sau khi thẳng đi tới trước mặt Tưởng Hạo, hai người ôm ôm nhau giống như huynh đệ nhiều năm vậy.
Roger nói: "Nghe nói ngày mai cậu phải đi rồi? Anh trai mang cho cậu một tô canh gà, do vợ tôi nấu đó, cậu nhớ chia cho bạn bè và người yêu, rồi cùng nhau ăn nha!"
Bây giờ vẫn còn đang ở trong quá trình ghi hình đấy…!
Tưởng Hạo nháy mắt ra dấu với Roger và nói: "Tôi cùng Loan Loan chỉ là anh em, bạn bè bình thường thôi."
"Ah vậy sao, thế thì do tôi nhầm." Roger tùy ý nhún vai một cái nói: "Chờ cậu ăn no chúng ta lại đánh một trận!"
Thấy vẻ mặt Thư Loan đầy mông lung, Bùi Huyên Huyên cười giải thích: "Ngày hôm qua thời điểm anh không ở đây Roger lại tới nữa, sau đó cùng Hạo ca trò chuyện a trò chuyện, bỗng nhiên hai người đã biến thành anh em thân thiết. Chuyện này phải dùng câu … Không đánh nhau thì không quen biết?"
Roger lấy canh gà để lên bàn sau nói với Thư Loan: "Thật sự xin lỗi a! Ngày đó là do tôi khốn khiếp, dám nói những lời hỏng bét như vậy."
Roger giơ cao hai tay cười toe toét nói: "Không bằng cậu đánh tôi một quyền đi! Nếu không thì cậu cứ mắng tôi một lúc cũng được?"
Thư Loan lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Không sao, tóm lại là do tôi sai."
"Không phải! Tôi còn phải cảm ơn cậu." Roger cười nói: "Nếu không phải do cậu cầm sai thuốc, sau khi uống thì vợ tôi bị đau dạ dày nên mới tới nơi này kiểm tra. Vốn dĩ chúng tôi không hề biết trong cơ thể cô ấy có một khối u đang lớn dần. Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi và cô ấy, tôi nợ cậu một lần!"
Không ngờ rằng sự tình lại có bước chuyển như thế, Thư Loan nhìn chằm chằm Roger đang cúi người thật sâu trước mặt mình.
"Không sao…"
Ăn xong sau bữa cơm chiều, quá trính quay phim của ngày hôm nay chính thức kết thúc, từng người nhiếp ảnh gia và khách mời cũng đi về nghỉ ngơi. Thư Loan rót một cốc nước ấm, đang chuẩn bị trở về phòng ngủ, đã thấy Trình Tu Hảo đứng ở ngoài cửa phòng mình, vẻ mặt vẫn rất ôn nhu.
"Thư Loan?" Trình Tu Hảo buồn cười nói: "Chúng ta tâm sự, có được hay không?"
Thư Loan dừng bước lại, một bộ dạng ung dung chờ anh ta nói chuyện, trái lại Trình Tu Hảo thì có vẻ hơi thấp thỏm.
"Thư Loan, anh vẫn yêu em. Anh nghĩ… Anh thật sự không thể nào quên được em."
Thư Loan khẽ ngẩng đầu, trong mắt Trình Tu Hảo là một tâm trạng rất phức tạp, gọi Thư Loan với ngữ khí khẩn thiết, không nhìn ra tình cảm ấy là thật hay là giả.
Nhưng cậu cũng lười tìm hiểu sâu hơn.
"Loan Loan." Trình Tu Hảo học theo Tưởng Hạo gọi Thư Loan như vậy và nói: "Chúng ta đã ở bên nhau sáu tháng, sáu tháng! Em thật sự có thể quên một cách dễ dàng như vậy sao? Lẽ nào em không hề nhớ đến thời gian trước đây chúng ta ở bên nhau?"
"Không." Một đáp án thẳng thắn và chắc chắn như chặt đinh chém sắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!