Chương 12: Sức mạnh của bờ vai

Thư Loan nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã là nửa đêm.

Ngồi chếch ở giường, Thư Loan lắc lắc đầu để lấy lại tinh thần. Tuy rằng cậu thường xuyên bị mất ngủ, muốn ngủ mà không được, nhưng cho dù mất ngủ vẫn nằm ở trên giường nhàn nhã xuất thần, mà bây giờ thì phải tập trung tinh thần cao độ.

"Ưm…"

Bé trai đang nằm trên giường dần dần  tỉnh lại.

Tay Thư Loan cũng không ngừng động tác dấp nước ấm lau người và trán cho đứa bé, chỉ nhẹ giọng nói: "Còn muốn nôn sao?"

"A…" Bé trai mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy.

Thư Loan lập tức lấy ra một cái túi treo ở tay mình, cả tối nay đứa nhỏ này vẫn luôn nôn vào đây, sau khi nôn xong lại ngất đi, cả người nóng bừng tình trạng không được tốt lắm.

Nhưng bé trai chỉ hít sâu mấy hơi sau đó liền  hoãn hạ xuống, không nôn, chỉ là khóc nức nở.

"Đau… Ca ca, đau…"

Thư Loan nói: "Ca ca rất mệt, ngủ. Em đau ở chỗ nào?"

"Lưng đau. Khó chịu, lạnh…"

"Chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn thôi." Thư Loan ôm lấy đứa bé cả người lúc nào cũng nóng bừng nhưng không ngừng kêu lạnh vào trong lòng mình.

Bé trai tuyệt vọng  gắng sức hướng về phía lồng ngực của Thư Loan, mềm giọng nói: "Em muốn đắp chăn."

"Không được, em nhịn một chút có được không? Bác sĩ sẽ nhanh chóng đến thôi." Thư Loan dùng khăn lông ướt cho lau mặt bé.

"Không cần lau, lạnh! Ưm… Lạnh…"

"Được, không lau." Một tay Thư Loan ôm đứa bé, một tay vuốt nhẹ ở hắn đỉnh đầu bé.

Tại sao bác sĩ vẫn chưa tới?

Thư Loan hơi nhíu mày, ngơ ngác mà nhìn cửa phòng.

Đã rất lâu rồi …

Trong lòng Thư Loan cũng không chắc chắn, thậm chí bắt đầu hoài nghi, sẽ có người tới sao? Nếu như không có người đến, không có thuốc, không có bác sĩ, bé trai kia phải làm sao bây giờ…

Trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình cậu và đứa bé suy yếu nằm ở trong lòng.

"… Đừng gãi!"

Thư Loan nắm lấy bàn tay đang duỗi ra muốn làm loạn của bé trai. Hiện tại  tình trạng của bé trai không lạc quan, nếu những nốt  thuỷ đậu bị vỡ chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng.

Bé trai giơ tay trái lên, hai mắt sưng đỏ nói: "Ngứa."

"Thổi thổi thì sẽ không ngứa nữa."

Thư Loan nhẹ nhàng nắm chặt tay của bé trai, thổi khí lên mu bàn tay của của bé.

"Em cố gắng chịu một chút."

"Sẽ có bác sĩ tới sao?"

Thư Loan chắc chắn như đinh chém sắt nói: "Sẽ tới. Chờ bác sĩ đến rồi, em sẽ không đau nữa."

"Em hơi chóng mặt, lưng cũng rất đau." Bé trai oan ức lặp lại: "Lạnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!