Máy bay về đến thành phố Lâm thì trời đã tối, lo lắng Dung Hoan cần nghỉ ngơi nên bọn họ hoãn việc kiểm tra phụ sản đến ngày mai.
Trở lại Quan Hải Cư, Dung Hoan muốn dọn hành lý một lát nhưng lại bị Phó Tư Diễn ngăn lại: "Em ngồi yên đi, để anh làm."
Thấy thế, cô bất đắc dĩ vươn tay: "Vậy anh đưa quần áo dơ cho em, em bỏ vào máy giặt được chứ?
"Lúc này người đàn ông mới đồng ý, khi Dung Hoan quay lại, cô thấy anh đứng trước tủ trang điểm, giúp cô sắp xếp mỹ phẩm, cô lặng lẽ đi đến bên anh, ôm lấy anh từ phía sau. Mùi hương mát lạnh trên người đàn ông khiến cô an tâm, cô âm thầm cong môi:"Chồng à, em mới mang thai có một tháng mà anh đã chiều chuộng em đến vậy, chín tháng tiếp theo anh phải mệt chết thì làm sao đây?"
Phó Tư Diễn xoay người, lại ôm cô: "Anh cam tâm tình nguyện, sao mệt chết được.
"Anh cúi người xuống dịu dàng hôn lên môi cô, Dung Hoan phát hiện dù có qua bao lâu thì chỉ cần anh hôn cô đều có thể làm tim cô rung động. Anh bế cô lên giường, ngồi xổm xuống xoa chân cô:"Em còn muốn đi giày cao gót à? Có muốn mang cũng không được mang cao như thế."
Dung Hoan lắc đầu: "Giày bệt an toàn vẫn tốt hơn."
"Cơ thế có khó chịu không?"
"Không có... Nếu không đến bệnh viện kiểm tra, em còn không biết mình có thai.
"Hiện tại sức khỏe của cô rất tốt, cũng không có phản ứng nôn nghén. Anh cười:"Vậy thì tốt.
Em đói không, anh nấu gì đó cho em ăn nhé?"
"Ửm... Em muốn ăn mì rau xanh anh nấu, sau đó thêm một quả trứng luộc.
"Anh lập tức đi xuống lầu, Dung Hoan nhìn bóng lưng anh, cảm thấy thực hạnh phúc. Cô ngã xuống giường gọi điện cho Hề Phán đang rất phấn khích khi nghe tin cô mang thai:"A, a chúc mừng cậu! Thật mừng cho cậu, tớ đoán chồng cậu còn vui hơn cậu nữa! Tớ còn nghĩ tớ kết hôn trước, không biết có bé cưng sớm hơn cậu không.
Xem ra bây giờ tớ phải làm mẹ nuôi trước rồi haha."
"Tự tớ còn cảm thấy không dám tin cơ mà..."
"Đợi đến lúc cơ thể cậu bắt đầu khó chịu là sẽ tin ngay.
"Hề Phán trêu ghẹo. Hai người trò chuyện một lúc, Dung Hoan xem thời gian thấy sắp đến giờ thì xuống lầu, Phó Tư Diễn cũng vừa nấu xong mì. Dung Hoan nhìn hai bát mì một lớn một nhỏ, hỏi:"Sao mì của anh ít hơn em nhiều thế? Bình thường rõ ràng anh ăn nhiều hơn em cơ mà."
"Anh ăn không vô, em ăn nhiều một chút, bây giờ là hai người rồi."
"Em cũng ăn không vô."
Dung Hoan bĩu môi, bưng bát lên húp một ngụm canh: "Ngon quá~
"Cô cầm đũa lên bắt đầu mút, người đàn ông ở một bên nhìn, đuôi mày nhuốm ý cười. Cô vô thức ăn sạch chén mì, quay sang nhìn trong bát của người đàn ông, còn thừa lại rất nhiều nước... Người đàn ông bật cười:"Còn nói là ăn không vô? Húp sạch cả nước."
Dung Hoan: "...
"Thơm thật. Anh bắt được vẻ mặt ngượng ngùng của cô, xoa đầu cô, dịu dàng nói:"Không sao, như thế mới tốt.
"Cô thích ăn, ăn ngon miệng, sao anh có thể không vui được. Dung Hoan nhớ tới một chuyện:"Chúng ta vẫn chưa nói chuyện em có thai cho ông nội! Ông ấy mà biết chắc vui lắm!"
Người đàn ông cũng vội vàng nên quên mất, lấy điện thoại di động ra lập tức bấm số, một lúc sau, khuôn mặt của ông lão cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình di động, Dung Hoan cười gọi ông ấy.
"Alo, bé cưng Hoan Hoan nhớ ông nội nên gọi điện cho ông nội đúng không?"
"Dạ, còn có Tư Diễn nữa. Chúng con có tin tốt báo cho ông đây ~ Con mang thai được hơn một tháng rồi."
Ông cụ nghe vậy thì hoàn toàn sửng sốt: "Thật sao?!"
Khi Dung Hoan nói đã kiểm tra ở nước ngoài, ông ấy nghe mà cười toe toét: "Tốt tốt tốt lắm, tâm nguyện của ông nội cuối cùng cũng thành hiện thực…
"Phó Tư Diễn bảo ngày mai sẽ đi kiểm tra lần nữa, sau đó bảo ông cụ điều dưỡng cơ thể thật tốt, đợi đến lúc Dung Hoan sắp sinh sẽ đón ông ấy về nước. Sau khi cúp điện thoại, Dung Hoan nói:"Em cảm thấy hình như ông nội càng sống càng trẻ ra ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!