Phó Tư Diễn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo lại gần mình một bước để cô cách xa hồ nước chút. Anh cúi đầu, trên mặt giữ nét cười nhạt.
Dung Hoan bị anh đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho sợ tới mức không nói ra lời, cả người vẫn ngây ra.
Phó Tư Diễn nhướn mày, nở nụ cười, đè giọng xuống rất thấp:
"Cô nhóc, còn nói chú không đẹp trai à? Đã nhìn đến ngây ra rồi."
Dung Hoan còn chưa trả lời, bên cạnh đã vang lên một chuỗi âm thanh như chuông bạc: "Chú Phó!"
Thẩm Như nhìn thấy Phó Tư Diễn, kích động xông tới. Phó Tư Diễn buông tay ra nắm lấy hai vai Dung Hoan, mỉm cười với Thẩm Như: "Như Như lại cao lên không ít nhỉ?"
Thẩm Như thẹn thùng sờ đầu: "Mới 1m65 mà."
Anh đánh giá Dung Hoan lùn hơn Thẩm Như một đoạn, nói như trêu ghẹo: "Ừm, cao hơn Hoan Hoan."
Dung Hoan: "...
"Cô cũng 1m6 mà, đi giày cao gót là có thể... Dương Tuyết chạy đến, nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, cũng rất ngạc nhiên:"Chú là ai vậy?
"Dương Sóc vừa hay xuống lầu, đi qua giới thiệu, biết được Dung Hoan và Phó Tư Diễn còn có quan hệ chú cháu, mời bọn họ cùng nhau ở lại ăn cơm trưa. Ba cô nhóc tiếp tục chơi, Dương Sóc mời Phó Tư Diễn uống trà. Phó Tư Diễn gật đầu, trước khi đi anh nhìn Dung Hoan, đuôi lông mày mang ý cười. Anh đi rồi, Dương Tuyết kìm nén trái tim thiếu nữ đang nhảy nhót:"Chú này đẹp trai quá."
Thẩm Như gật đầu như gà con mổ thóc: "Trước đó tớ đã nói với cậu rồi mà, tớ có ông chú siêu đẹp trai."
Thẩm Như vỗ vỗ Dung Hoan đang ngây ra: "Cậu đang nghĩ gì đấy?"
"Không...
"Dung Hoan vội đi sang một bên, trong đầu không loại bỏ được giọng nói chuyện vừa rồi của Phó Tư Diễn với cô. Cô cụp mi sờ khuôn mặt hơi nóng của mình. - Thẩm Như vốn muốn ở lại ăn cơm với Dung Hoan nhưng cô ấy nhận được điện thoại của mẹ phải về nhà. Dung Hoan muốn về cùng cô ấy nhưng giữa trưa Phó Tư Diễn đến, anh bảo cho cô dứt khoát ở lại cùng. Dương Tuyết bưng hai đĩa cherry đến phòng khách, hỏi người đang ngồi:"Dung Hoan, chú của cậu thích ăn cherry chứ?"
"Tớ không biết."
Dương Tuyết mím môi: "Không sao, để tớ đưa lên." Cô ta lên lầu, gõ cửa rồi đi vào, nhìn thấy Phó Tư Diễn và Dương Sóc đang chơi cờ.
"Ông ơi, ăn trái cây thôi."
Cô ta đặt một đĩa ở trước mặt ông rồi lại bưng một đĩa khác đặt trong tầm tay Phó Tư Diễn, giọng rất ngọt:
"Chú Phó cũng ăn chứ ạ? Cherry này ngọt lắm đó."
Phó Tư Diễn nhàn nhạt nói cảm ơn, Dương Tuyết ngoan ngoãn báo cáo với Dương Sóc: "Ông ơi, hôm nay cháu nghiêm túc tập đàn piano đó, thầy còn khen cháu."
Dương Sóc đầy ý cười: "Ngoan lắm."
"Ông ơi, cháu xuống lầu đây.
"Cô ta nói rồi đôi mắt còn lơ đãng liếc Phó Tư Diễn, lại thấy anh chậm chạp không lấy cherry, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn cô ta một cái. Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Cô ta hơi tức giận, ra ngoài thì nhìn thấy cô giúp việc cầm váy trắng mà cô ta mua ở nước ngoài trong tay, cô ta biến sắc, không còn giọng mềm nhẹ như trong thư phòng nữa:"Váy này phải giặt bằng tay, sau đó phơi khô.
Ngày mai tôi phải mặc rồi!"
"... Vâng, cô chủ.
"Cô ta trừng mắt nhìn cô giúp việc một cái, xuống lầu thì thấy Dung Hoan đứng trước đàn piano của cô ta, ngón tay thiếu chút nữa đã chạm vào. Dương Tuyết chau mày, hô về phía cô ấy:"Cậu đừng sờ lung tung!" Cô ta đến trước mặt Dung Hoan, kéo cô lùi ra sau một bước, đáy mắt mang theo vẻ chán ghét: "Đàn này đặt ở nước ngoài, rất đắt."
Dung Hoan thu lại nét mặt, giọng nói không chứa cảm xúc: "Tớ chỉ nhìn xem thôi."
Dương Tuyết giương mắt nhìn cô: "Chỉ là piano, có gì đẹp, cậu cũng không biết đánh."
Dung Hoan mím môi, xoay người: "Đúng là không có gì đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!