Dì Tịnh sửng sốt một chút, Dung Hoan vội vã giải thích: "Sáng nay đúng lúc chú Phó rảnh, cho nên đi đón cháu."
"Ồ... thế à. Buổi trưa hôm nay cậu Phó cũng ở nhà ăn cơm đi?"
"Ừm.
"Dì Tịnh cười cười đi vào nhà bếp, Dung Hoan đang định đi theo thì cổ tay bị kéo lại. Phó Tư Diễn hơi dùng sức, cô lập tức bị kéo vào trong lòng anh, sau đó cúi đầu mổ lên trên mặt cô một cái. Dung Hoan sợ hết hồn, suýt nữa thì xù lông lên:"Phó Tư Diễn!
"Đang ở nhà có thể đứng đắn một chút được không! Anh mỉm cười buông cô ra, rất thích nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô. Dung Hoan xấu hổ lườm anh một cái rồi chạy biến vào trong bếp, dì Tịnh nhìn thấy cô thì hỏi:"Thời tiết nóng lắm à?
Có muốn mở điều hòa không."
"Dạ?"
"Nhìn mặt con sao bỗng dưng đỏ lên thế.
"Dung Hoan:!!! Cô vội vàng bụm mặt lại, mở hé một ánh mắt:"Vâng... có chút nóng ạ.
"- Buổi sáng, Dung Hoan ngồi ở trong phòng Piano, một lát nữa cô phải đi tới chỗ khác, có một buổi biểu diễn độc tấu Piano mời cô. Khoảng giữa trưa, Phó Tư Diễn gõ cửa đi vào. Anh đi tới trước mặt cô, cô ngừng tay đang chơi Piano, anh xoa đầu cô:"Nghệ sĩ Piano nhỏ bé, nên ăn cơm thôi."
Cô ngửa đầu cười cười: "Tư Diễn, em đàn cho anh một khúc có được không?"
"Được.
"Anh rất vui lòng. Ngón tay cô xoa lên phím đán, trong đầu hiện lên khúc [Flower dance], lập tức đánh lên. Tiếng đàn vui vẻ lại mang chút ưu thương nhàn nhạt, được cô diễn tấu một cách nhuần nhuyễn. Phó Tư Diễn ở bên cạnh nhìn cô, phát hiện lúc cô gái nhỏ gảy đàn giống như phát sáng. Lóa mắt như vậy làm cho anh cảm thấy mới mẻ, lại kinh ngạc. Cô đàn xong, quay mặt sang nhìn anh, có chút ngại ngùng:"Em đàn có hay không?"
Anh gật đầu, tay chống lên đàn Piano sau lưng cô, cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô: "Em và khúc nhạc của em giống nhau... đều có ma lực." có thể làm cho cảm xúc của anh dâng trào.
"Đánh giá thật sao."
Cô đùa giỡn: "Sau này em sẽ thường xuyên đàn cho anh nghe."
"Vậy có phải thu phí không?"
"Không thu phí, chỉ miễn phí đối với một mình anh."
"Đây là vinh hạnh của anh." Anh con môi, kéo cô đứng lên đi xuống lầu dưới. Dung Hoan nhớ ra cái gì, nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Cô ra hiệu im lặng cho anh, khuôn mặt Phó Tư Diễn đầy bất đắc dĩ.
-
Cả ngày trôi qua, dì Tịnh nói cho Dung Hoan rằng bà ấy đã dọn giường ra xong, Dung Hoan không còn cách nào phải ở nhà ngủ.
Buổi tối, Dung Hoan và Phó Tư Diễn ngồi sofa xem TV, dì Tịnh ở vườn hoa sau nhà ra ra và vào, hai người chỉ có thể đứng đắn không làm gì.
Dung Hoan chăm chú xem TV, túi khoai tây chiên trong tay liên tục nhét từng miếng vào trong miệng, dì Tịnh vừa đi, Phó Tư Diễn đã nắm lấy tay đang cầm khoai tây chiên của cô.
"Này..."
Anh cầm lấy khoai tây chiên: "Để anh đút cho em ăn."
Dung Hoan dở khóc dở cười, trước đây sao lại không phát hiện ra anh còn một mặt dính người như vậy chứ?
Lúc này, dì Tịnh đi vào, Dung Hoan vội vàng rút tay về, chột dạ không thôi. Còn chưa tới mười một giờ, cô đã kêu buồn ngủ, nhanh chóng chạy lên lầu.
Phó Tư Diễn nhìn cô gái nhỏ lém lỉnh chạy trốn thì mặt đen lại.
Dung Hoan trở về phòng, nằm trên giường một tiếng, lại phát hiện mình trằn trọc trở mình khó ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!