Sắc mặt Từ Nhụy Sương cứng đờ.
Lẽ nào cô ta nghe thấy lời mình vừa nói?!
Tối nay cô ta có thể tham gia buổi lễ đính hôn này hoàn toàn là để lấy lại mặt mũi với bạn bè. Từ khi tập đoàn Từ Thị bị sa sút, công ty nhỏ của cô ta cũng bị chịu ảnh hưởng, rất nhiều dự án đầu tư đều bị bỏ dở giữa chừng.
Cô ta đi khắp nơi tìm người cầu cứu nhưng đều bị chặn lại, lại còn bị người ta lợi dụng.
Tối nay đến đay, vốn dĩ cô ta muốn tìm "Vương tổng
"mà cô ta vừa nói tới. Ai ngờ Vương tổng cố ý trốn cô ta, căn bản là muốn ngủ không muốn nhận. Mà lúc này khi nhìn thấy Dung Hoan, những sự tức giận đã từng bị xé nát đau đớn trong quá khứ lại xông lên đầu. Ngày đó Từ Thị bị tung tin ra rằng hàng hiệu có vấn đề, giá cổ phiếu lao dốc. Từ Nhụy Sương điều tra ra thì phát hiện là do Phó Tư Diễn ra tay, cô ta sốt ruột vội vàng đến phòng làm việc của anh, anh lại thoải mái ngồi trên ghế, đáy mắt lành lạnh nói cho cô ta:"Tôi đã cảnh cáo cô từ trước phải cách xa Dung Hoan một chút.
Ở lễ đính hôn, cô đã nói chuyện riêng với Dung Hoan những cái gì?
"Hóa ra tất cả những chuyện này đều bởi vì Dung Hoan?! Từ Nhụy Sương nói toẹt ra hết, nói không biết lựa lời:"Anh không sợ ông cụ nhà anh tức giận?! Tôi là do ông ta sắp xếp!
Anh và Dung Hoan căn bản không thể ở bên nhau được!"
Ánh sáng dưới đáy mắt của Phó Tư Diễn đột nhiên lạnh xuống, môi mỏng phun ra sự lạnh lẽo:
"Liên quan gì đến cô? Chuyện của tôi và cô ấy cần cô đánh giá sao? Cô cảm thấy tôi muốn làm gì Từ Thị cần sự đồng ý của ông cụ sao?"
Toàn thân Từ Nhụy Sương không còn sức lực giống nhưng rũ xuống, sắc mặt trắng bệch chảy xuống hai hàng nước mắt, nói dọa không được, cô ta bắt đầu khổ sở cầu xin: "Xin lỗi, đều do tôi sai, tôi không nên trêu chọc Dung Hoan, tôi van xin anh, đừng làm gì Từ Thị, xin anh..."
Người đàn ông lại không nhẫn nại, mở miệng nói với Kế Sâm: "Mời cô Từ đi ra ngoài đi.
"... Từ Nhụy Sương thoát ra khỏi ký ức của mình, nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay. Dung Hoan nhìn cô ta, khuôn mặt lộ ra sự thân thiết:"Dì Từ, cháu nghe nói công ty của dì gặp phải rất nhiều vấn đề, dì có ổn không?"
Sắc mặt Từ Nhụy Sương trắng đi mấy phần, lại nở nụ cười: "Dì đương nhiên là rất ổn."
Dung Hoan hiểu rõ: "Vậy thì tốt, cháu còn nghĩ nêu như dì cần trợ giúp, cháu có thể bảo chú cháu giúp dì một chút."
Phản ứng của Dung Hoan lúc này chính là sự mỉa mai lớn nhất đối với Từ Nhụy Sương, cô ta không càm lòng bị người ta trêu đùa như vậy, lại bắt đầu đâm chỗ đau của Dung Hoan:
"Sao đột nhiên cháu lại rời khỏi thành phố Lâm đi nước Mỹ vậy? Không muốn ở bên cạnh chú của cháu sao?"
"Nếu không phải cô dùng loại thủ đoạn dơ bẩn, thì mọi chuyện còn không thuận lợi như vạy đâu, tôi cũng rất thắc mắc, sao tôi đi rồi mà cô còn chưa ở bên chú của tôi vậy?"
Sắc mặt Từ Nhụy Sương cứng đờ, nhưng lời trong miệng vẫn còn cứng rắn nói tiếp: "Vậy thì sao, cô đi rồi, chú cô có thể thở phào nhẹ nhõm, làm sao, bây giờ cô quay về nhìn thấy anh ấy sẽ không thấy lúng túng...
"Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông phía sau Dung Hoan xuất hiện, yết hầu căng thẳng. Cùng lúc đó, Dung Hoan nghe thấy tiếng phía sau truyền đến, giọng nói dịu dàng:"Hoan Hoan..."
Cô xoay người đã nhìn thấy Phó Tư Diễn mặc âu phục lịch sự, chăm chú nhìn khuôn mặt cô, đáy mắt rót đầy yêu thương.
"Tư Diễn!
"Cô cong môi, nhanh chóng xoay người chạy về phía anh, anh vững vàng ôm cô vào trong lồng ngực. Anh cụp mắt nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ, giơ tay bóp mũi của cô:"Lại chạy lung tung khắp nơi."
Cô cười khanh khác, giọng nói cực kỳ mềm: "Sao giờ anh mời đến..."
"Nhớ anh rồi?"
"Vâng.
"Từ Nhụy Sương hành động thân mật của bọn họ, trố mắt ngoác mồm, kinh ngạc muốn rớt cằm xuống đất. Bọn họ... sao lại có thể! Rõ ràng bọn họ đã tách ra ba năm! Dung Hoan dắt tay Phó Tư Diễn, đưa anh tới trước mặt Từ Nhụy Sương, cười nói:"Giới thiệu một chút, Phó Tư Diễn là bạn trai tôi, nhìn thấy bạn trai, sao có thể lúng túng được?"
Từ Nhụy Sương cảm giác mưa to gió lớn ập tới đầu óc cô ta, cô ta cực kỳ khiếp sợ. Dáng vẻ vừa rồi của Phó Tư Diễn đối với Dung Hoan, là cảm tình tràn ngập dịu dàng, chưa bao giờ anh đối xử với mình như thế.
"Hai người..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!