Buổi sáng Dung Hoan rảnh rỗi nên đi qua xem căn nhà, không ngờ lại là một căn biệt thự nhỏ có view biển.
Thiết kế bên trong lại là màu xanh trắng tinh khiết mà Dung Hoan yêu thích, đồ nội thất theo phong cách Instagram, cửa sổ kính từ trần đến sàn trong phòng khách có thể nhìn ra cảnh biển bên ngoài.
"Không phải nói đừng quá lớn, tiền thuê sẽ rẻ hơn sao..."
Hồ Hinh cười nói: "Tiền thuê rất rẻ, đây là nhà của một bà lão, năm nay bà ấy ra nước ngoài tìm con cái, dù sao căn nhà này vẫn để không ở đây."
Dung Hoan đi dạo một vòng, Hồ Hinh hỏi:
"Thế nào? Hài lòng không?"
Dung Hoan gật đầu: "Khi nào thì có thể ký hợp đồng?"
"Chủ nhà nói em có thể chuyển đến ở trước, mấy ngày nữa bà ấy sẽ gửi hợp đồng."
Dung Hoan nói "Oke", "Vậy chiều nay em sẽ dọn hành lý đến."
Hồ Hinh và Dung Hoan quay về Ngự Long Loan, sau khi Dung Hoan trở về, Hồ Hình mới bấm một số điện thoại: "Anh Phó, tôi đã làm theo lời anh nói...
"- Buổi chiều, Dung Hoan vừa thu dọn hành lý xong thì có người gõ cửa phòng ngủ. Mở cửa ra, cô nhìn thấy Phó Tư Diễn đang dựa vào cửa:"Thu dọn xong chưa?"
Cô gật đầu, anh đưa trà trái cây trong tay cho cô: "Uống chút cho đỡ khát."
Cô sững người một lúc, nhận lấy, nhìn xuống đất nói "cám ơn
". Anh nhếch khóe môi cười bộ dạng xấu hổ của cô, giơ tay xoa đầu Dung Hoan:"Đưa hành lý cho anh, anh mang xuống cho em."
Cô đi theo anh xuống lầu, xe bên ngoài đã đợi sẵn, sau khi lên xe, Phó Tư Diễn hỏi cô: "Nhà ở đâu?"
"Quan Hải Cư."
Trong mắt Phó Tư Diễn hiện lên một nụ cười khó nhận ra: "Được."
Sau khi xe chạy ra ngoài, anh bảo cô dựa ghế chợp mắt một lúc, Dung Hoan không kiềm được cơn buồn ngủ nên ngủ thiếp đi.
Phó Tư Diễn quay sang, nhìn thấy cô bé nhà mình đang nghiêng đầu dựa vào ghế, lông mi dài che khuất đôi mắt, làn da trắng nõn tỏa sáng dịu dàng dưỡi ánh nắng.
Anh mê li nhìn cảnh tượng này, một lúc sau mới hoàn hồn, âm thầm cong môi.
Thật tốt, cô đã quay về bên cạnh anh.
-
Xe chạy vào Quan Hải Cư, dừng trước biệt thự Dung Hoan thuê, sau khi mang hành lý vào, Phó Tư Diễn dọn dẹp đồ đạc với cô.
Buổi tối, Dung Hoan nhìn người đàn ông vất vả cả buổi chiều ngồi trên sofa, hỏi: "Anh đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Anh nhướng mày: "Hoan Hoan muốn cho anh ăn cái gì?"
"Ừm... trong nhà chẳng có gì cả."
Vừa nói xong, điện thoại trên bàn cà phê vang lên, cô đi tới cầm lên xem, là tin nhắn thoại của Tất Hào, cô nhấn vào, còn chưa kịp tới tai đã bật lên: "Hoan Hoan, cậu nhận được tin nhắn của tôi chưa?
"Giọng nói cực lớn, đôi mắt của Phó Tư Diễn ngay lập tức quét qua. Dung Hoan:"...
"Cô liếc nhìn tin nhắn trước mặt, là Tất Hào rủ cô tối nay cùng ăn cơm, Dung Hoan còn chưa trả lời, người bên kia đã gấp như khỉ gọi thẳng tới. Đôi mắt dò xét của Phó Tư Diễn đập thẳng vào mắt cô, không hiểu sao cô lại hơi chột dạ, quay lưng bắt máy. Tất Hào ở đầu bên kia nói:"Hoan Hoan, cậu xem tin nhắn của tôi chưa?"
"Xem rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!