Hồ Hinh đúng lúc có việc nên rời đi, Tiêu Thừa Chi chủ động mời cô lên xe của anh ấy, Dung Hoan đồng ý.
Sau khi lên xe, Tiêu Thừa Chi gọi điện cho Bạch Ngưng trước, Bạch Ngưng biết buổi trưa Dung Hoan ở đó thì vô cùng tiếc nuối vì đang phải tham gia buổi trình diễn thời trang ở nước ngoài nên không thể ăn cơm với bọn họ.
Nửa năm sau khi đính hôn, hai người tổ chức đám cưới, lúc đó bọn họ mời Dung Hoan về nước tham dự hôn lễ nhưng cô đã từ chối, vì không muốn gặp Phó Tư Diễn.
Cũng may, khoảng thời gian đó, cô và Bạch Ngưng vẫn liên lạc qua mạng.
Tiêu Thừa Chi tùy ý nói chuyện phiếm với cô: "Ở nước ngoài thế nào? Bây giờ em là nghệ sĩ piano khá nổi tiếng rồi nhỉ."
Được thần tượng khen ngợi, cô bỗng cảm thấy ngượng ngùng: "Cũng ổn... Nước ngoài rất tốt, nhưng không bằng ở đây đâu."
"Ừm, em ở thành phố Lâm cũng tốt, đỡ cho Phó Tư Diễn phải lo lắng cho em cả ngày. Bây giờ cậu ấy có thể quan tâm chăm sóc tốt cho em.
"Lo lắng? Chăm sóc? Dung Hoan nhắm mắt:"Em lớn rồi, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Tiêu Thừa Chi cười cười: "Trong mắt Phó Tư Diễn, em không giống những người khác.
"Dung Hoan sửng sốt. - Đến nơi ăn cơm, xuống xe, Lưu Thư vui vẻ chạy tới tìm đám người Dung Hoan, từ khi biết Tiêu Thừa Chi và Dung Hoan thân thiết, thái độ của Lưu Thư đối với Dung Hoan đã thay đổi 180 dộ."Anh Thừa Chi, anh thật biết chọn chỗ nha.
Nhà hàng này làm món Tây ngon lắm, hôm nay đúng là nhờ anh mà em có lộc ăn rồi.
"Tiêu Thừa Chi cười nhạt không đáp lời, ba người vừa đi vào đã có nhân viên dẫn đến phòng bao. Nhân viên phục vụ hỏi mấy người, Tiêu Thừa Chi nói bốn:"Còn có một người chưa tới."
Gọi món xong, Lưu Thư ra ngoài đi vệ sinh, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai bên ngoài nhà hàng bước vào, Người đàn ông này có khí chất nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú, chỉ cần đứng ở đó là có thể thu hút sự chú ý của phụ nữ, Lưu Thư nhìn đến ngây người, lúc đi vệ sinh về thì phát hiện anh đng đứng gọi điện thoại ở hành lang nhà hàng.
Lưu Thư liếc nhìn trang phục của anh, nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn trên cổ tay anh, biết ngay người này không phú cũng quý.
Trong lòng cô ta bắt đầy xốn xang, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm tiến lên bắt chuyện.
Cô ta vén mái tóc xoăn, lắc eo đi về phía anh, đúng lúc này anh cũng cúp máy.
"Chào anh...
"Cô ta nhỏ nhẹ gọi anh lại. Người đàn ông ngước mắt nhìn, hờ hững liếc cô ta một cái:"Có chuyện gì sao?"
Lưu Thư mỉm cười, ưỡn bộ ng. ực đáng tự hào:
"Tôi chơi Thật hay Thách thua, bạn tôi bảo tôi phải tìm xin cách liên lạc một anh đẹp trai, anh có thể giúp tôi không? Làm ơn."
Người đàn ông khẽ nhíu mày, không thèm chớp mắt qua quýt nói: "Tôi không đẹp trai, cô tìm người khác đi."
Lưu Thư sượng mặt, khóe miệng cong lên: "Nhưng mà nhìn chung quanh, anh là người đẹp trai nhất. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để tôi bị bạn bè chê cười sao?"
Lưu Thư cố ý ra vẻ đáng thương.
"Có liên quan đến tôi sao?"
"...
"Người đàn ông không nhiều lời nữa, dứt khoát xoay người rời đi, để lại một mình Lưu Thư vừa tức giận vừa xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô ta bắt chuyện thất bại, người đàn ông này không có mặt à! Cô ta bực bội đứng tại chỗ. Trong phòng bao bên kia, Dung Hoan và Tiêu Thừa Chi đang tán gẫu, bỗng cửa phòng bao mở ra. Lúc nhìn thấy Phó Tư Diễn đi vào, cô hoàn toàn sững sờ. Sao anh lại đến đây! Tiêu Thừa Chi cười nói:"Đây là vị khách thứ tư của chúng ta."
Phó Tư Diễn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Dung Hoan thì đi đến chỗ cô, sau đó ngồi xuống cạnh cô, cười cười nói: "Kinh ngạc thế à?"
Dung Hoan vội vàng thu hồi ánh mắt, bình ổn lại trái tim đang đập loạn xạ của mình. Anh để hộp đồ ngọt tới trước mặt cô: "Mua cho em này, có thích không?
"Dung Hoan nhìn một cái, hóa ra là bánh kem vị vani năm đó cô thích ăn, khi ấy Phó Tư Diễn thường hay mua cho cô. Cô không muốn thừa nhận:"Không, cháu không thích ăn."
Cô những tưởng người đàn ông này sẽ tức giận, nhưng anh chỉ cười cưng chiều: "Không thích cũng không sao, lần sau tôi mua cái khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!